Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1091 : Liên minh - Mang thai

Ngày đăng: 04:24 30/04/20


Nếu có xảy ra chuyện gì thì liệu hiện thực có bị thay đổi không?



Có thể sẽ không có anh ta và Chúc gia nữa?



Có phải Chúc Niệm Tề anh cũng không có cơ hội ra đời không? Phì phì phì! Phỉ phui cái mồm!



Chúc Niệm Tề cảm thấy mình vừa nhìn thấy Tế Tiểu Tô là trong đầu lại khó tránh khỏi sẽ hiện lên những vấn đề nan giải này.



Anh ta vội kiểm tra cho Tề Tiểu Tó.



Vệ Thường Khuynh đứng ở một bên, hai tay nắm thật chặt lấy một bàn tay của Tề Tiểu Tô, sắc mặt anh căng thẳng đến mức khiến người khác nhìn vào đều có cảm giác rất đáng sợ.



Lúc này, Thủ trưởng cùng trợ lý Triệu cũng đã chạy tới. Bọn họ xuất phát cùng một lúc, nhưng Vệ Thường Khuynh lái xe nhanh hơn bọn họ rất nhiều.



“Thế nào rồi?”



“Đừng ổn!”



Lúc này Vệ Thường Khuynh nào còn nhớ được người đàn ông trước mặt này là Thủ trưởng ban chấp hành, là cha vợ của mình.



Toàn thân anh đều căng thẳng, chỉ sợ sẽ nghe được cái kết quả đáng sợ nào đó.



Chúc Niệm Tề dừng việc kiểm tra, anh ta im lặng một cách quái dị, anh ta nhìn Vệ Thường Khuynh rồi lại quay sang nhìn Thủ trưởng ban chấp hành, cuối cùng còn nhìn cả trợ lý Triệu.



“Nói đi!” Vệ Thường Khuynh trầm giọng quát.



Cái kiểu im lặng này là có ý gì?



Có biết là anh đang muốn giết người hay không?



“Cái này...” Chúc Niệm Tế bị anh quát giật mình, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Thiểu soái, anh đừng lo lắng quá, chị Vân Diên không bị vấn đề lớn gì, à, không, thật ra cũng nên coi đây là chuyện lớn...”



Vệ Thường Khuynh nghiến răng: “Anh còn không nói rõ ràng, tôi bắn chết anh”



Thủ trưởng cũng chăm chú nhìn vào anh ta: “Rốt cuộc là bị làm sao?”



“Chị Vân Diên có thai rồi!”



Im lặng.



Yên tĩnh.
Thủ trưởng nghe anh nói như vậy thì tỏ vẻ không vui: “Thường Khuynh, ý của cậu là chỉ muốn sinh con trai thối hả?”



“Tôi đâu có nói như thế? Con trai hay con gái đều được cả!” Cái miệng cười của Vệ Thường Khuynh không khép lại được: “Nhưng, đứa thứ nhất mà là con trai thì sau này nó có thể bảo vệ được em gái nó, con gái vẫn nên làm em để được chiều chuộng thì hơn.”



Còn có cách giải thích như thế này nữa à?



Thủ trưởng ban chấp hành cũng phải bật cười: “Nghe cậu nói như vậy là muốn sinh mấy đứa?”



“Bây giờ tỉ lệ sinh đẻ ở Liên minh quá thấp, trẻ con và người trẻ tuổi ngày càng ít, do đó, chúng ta một lòng vì nước thì nên sinh càng nhiều càng tốt”



“Phụt!”



Chúc Niệm Tể nhịn không nổi phải phụt ra.



Anh được lắm Vệ Thiếu soái, tự mình muốn sinh nhiều con cũng có thể nói thành một lòng vì nước được, chị Vân Diên có biết chuyện này không đấy?



“Tôi cũng cảm thấy sinh nhiều là tốt, hiện giờ y học phát triển, mang thai cũng không cực khổ như thời xưa nữa, nhưng cậu vẫn phải hỏi ý kiến của Vân Diến đấy, không thể bắt ép con bé được Thủ trưởng nở nụ cười, ông quay sang trợ lý Triệu. “Tiểu Triệu, tôi sắp được làm ông ngoại rồi!”



“Vâng, đúng vậy ạ, chúc mừng ngài Thủ trưởng!” Trợ lý Triệu cũng rất vui. Anh ta đi theo Thủ trưởng đã nhiều năm, không có ai có thể hiểu sự cô độc và thế lương của Thủ trưởng hơn anh ta. Bây giờ thì tốt rồi, đã có cô chủ, chẳng mấy nữa sẽ lại có thêm một cô chủ nhỏ, hoặc cậu chủ nhỏ, sẽ rất náo nhiệt đây.



Cho dù hiện giờ cô chủ vẫn chưa chấp nhận Thủ trưởng ban chấp hành, nhưng cô ấy cũng không hề ngăn cản Thủ trưởng sang thăm cô ấy.



Từ từ rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn cả thôi.



“Tất nhiên là tôi phải nghe ý kiến của vợ mình rồi” Vệ Thường Khuynh cúi người xuống, vô cùng nhẹ nhàng đặt lên trán Tề Tiểu Tô một nụ hôn, sau đó anh mới quay sang Chúc Niệm Tề: “Hiện giờ phải làm gì?”



“Tôi muốn truyền dịch dinh dưỡng cho chị Vân Diên, truyền xong là chị ấy sẽ tỉnh thôi.”



“Vậy còn không mau đi làm đi?”



Tế Tiểu Tổ từ từ mở mắt ra, trong phút chốc trí nhớ của cô hơi hỗn loạn.



Nhưng cô đã nhanh chóng nghĩ đến tin tức mà mình nghe được trước khi ngất đi, trái tim cổ nảy lên, muốn ngồi bật dậy.



Nhưng có người nhanh chóng ngăn cố lại, sau đó đỡ lấy cô: “Vợ à, em ngồi dậy nhẹ thôi, đừng vội quá!”



Ngửi thấy hơi thở quen thuộc, Tề Tiểu Tô mới yên tâm thở ra: “Em bị làm sao vậy?” Hỏi xong cô mới nhận ra đây là văn phòng của Chúc Niệm Tế.



Về Thường Khuynh còn chưa trả lời, “Tế Tiểu "Tô đã hỏi thêm một câu: “Em làm anh sợ hả? Anh chưa từng thấy em ngất xỉu bao giờ phải không?