Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 1095 : Liên minh - Vệ kiêu và phó doanh t m
Ngày đăng: 04:25 30/04/20
“Vâng ạ. Vợ của anh ấy chính là chị Tề đó” Minh Dao gật đầu. “Nhưng mà bố ơi, bố biết Vệ Thiếu soái à?”
“Minh Dao, con gặp nó rồi à? Vậy thì, nó cũng nhìn thấy con rồi sao?” Người đàn ông lật tay nắm lấy tay cô bé, ông ta nhìn cô bé với ánh mắt sắc bén.
Minh Dao thấy bố mình như vậy thì giật nảy mình.
“Con gặp rồi ạ, không phải con đã nói rồi hay sao? Lúc đó anh ấy ở trong bệnh viện...”
“Nó bị thương?”
“Đúng vậy ạ.”
“Có nghiêm trọng không?” Ông ta có vẻ hơi nôn nóng.
Minh Dao cố vùng ra, bố làm cô bé bị đau rồi.
Mẹ của Minh Dao dắt Minh Dịch đi đến, vừa thấy cảnh này, bà giật nảy mình, vội buông Minh Dịch ra và chạy tới, tóm lấy tay của cả hai: “Mau buông ra, mình nắm tay Minh Dao đỏ hết lên rồi”.
Người đàn ông giật mình, vội buông lỏng tay ra và lùi về phía sau một bước.
“Bố” Minh Dao ôm cánh tay của mẹ, hơi kinh ngạc nhìn bố mình: “Bố biết Vệ Thường Khuynh đúng không?”
“Vệ Thường Khuynh?” Đôi mắt của người phụ nữ dịu dàng này lập tức mở to, bà hơi hốt hoảng lùi một bước: “Là nó, hay là cô ta tìm tới?”
“Không phải!” Ông ta khẽ gắt lên.
Minh Dao và Minh Dịch cùng lùi ra sau mấy bước, hai đứa liếc nhìn nhau, vẻ mặt đứa nào cũng mờ mịt. Minh Dao ôm lấy em trai, cô bé hết nhìn bố mình rồi lại nhìn sang mẹ mình.
Cuối cùng cô bé không thể nhịn được nữa, e sợ hỏi: “Bố, mẹ, hai người đều biết Vệ Thường Khuynh à? Xưa nay bố không cho phép chúng con lên mạng, có muốn tra tìm thứ gì cũng phải dưới sự giám sát của hai người, hai người còn nói truyền thống nhà chúng ta là sống đơn giản, tôn trọng tự nhiên, không muốn ỷ lại vào công nghệ cao, thế nhưng bố lại tự mình điều tra về chị T.”
“Trẻ con không cần phải để ý nhiều như vậy!” Ông ta tức giận quát lớn, sau đó ông ta đi đến chỗ vợ mình, nắm chặt lấy tay bà và nói: “Bọn họ không tìm đến đây.”
“Mẹ con quá kích động, bố để bà ấy ngủ một lát” Vệ Kiểu bế Phó Doanh Tâm lên rồi đặt bà lên chiếc ghế mềm. Ông lặng lẽ ngồi
bên cạnh, đưa tay vén những sợi tóc mềm mại đang tán loạn ra sau tai bà, rồi sờ lên khuôn mặt bà, ông khẽ thở dài.
Da dẻ của bà được ông trời ưu ái, mười mấy năm trôi qua rồi, bà cũng từ một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi, trở thành một người phụ nữ ngoài ba mươi, nhưng da dẻ của vẫn mịn màng như trước kia.
Và khuôn mặt của bà ấy vẫn mềm mại, tinh tế như trước.
Người phụ nữ này là người mà ông yêu nhất trên đời, từ lần đầu tiên nhìn thấy bà, ông đã bị bà mê hoặc, mười mấy năm trôi qua vẫn không thay đổi.
Bà ấy đã từ bỏ hết mọi thứ để đi theo ông tới đây, bà chỉ có ông thôi.
Ông đã hứa với bà rằng, sẽ mãi mãi không đi tìm hiểu tin tức của mẹ con Cẩm Địch và Vệ Thường Khuynh. Không, không chỉ có bọn họ, mà tất cả những người có liên quan đến quá khứ của ông, ông đều vĩnh viễn không đi liên hệ với họ, hơn nữa, ông cũng đã đồng ý với bà, nhất định phải bảo vệ bả cẩn thận, không để bọn họ tra ra được tin tức của ông.
Ông cũng đã làm được rất tốt.
Năm đó, chắc những người kia đều nghĩ rằng ông đã vượt thời không về quá khứ, chẳng ai ngờ được rằng Vệ Kiều vẫn còn đang Liên minh, mà còn ở tại một cái thị trấn nhỏ xa xôi như thế này!
Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, ông đã mai danh ẩn tích, ẩn giấu vài chục năm rồi, nhưng không ngờ cánh tay vận mệnh vẫn đẩy ông cùng những người trong quá khứ đến cùng một chỗ.
Minh Dao vẫn còn vô cùng khiếp sợ, Minh Dịch dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, thằng bé không suy nghĩ gì nhiều, nó chỉ lo lắng cho mẹ thôi.
“Bố, có phải mẹ bị bệnh không?”
Vệ Kiêu nhìn nó: “Mẹ con có bệnh tim, dù đã được làm phẫu thuật, nhưng bác sĩ nói vẫn không thể chịu được kích thích”
“Bố mẹ chưa từng nói với chúng con...”
“Bởi vì bố vốn cho là bố có thể bảo vệ mẹ con, cả đời này cũng sẽ không khiến mẹ con bị kích động nữa” Vệ Kiêu nhắm mắt lại.