Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1103 : Liên minh - Tư tưởng chết chùm

Ngày đăng: 04:25 30/04/20


Phương Viện Viện cho rằng ít nhất mình cũng có thể trốn được vài ngày.



Bởi vì cô ta đã quyết định rồi, chuyện khác cứ mặc đã, để có thể trốn ra khỏi căn cứ nghiên cứu, cô ta vẫn phải đi tìm Thủ trưởng ban chấp hành.



Bất kể thế nào, ông đã nhận lầm cô ta suốt mười mấy năm, chắc hẳn cũng có chút cảm tình.



Chỉ có tìm được ông mới có thể trốn thoát khỏi đó.



Nhưng Phương Viện Viện không ngờ rằng, cô ta chưa ra khỏi phạm vi khu nhà đó, A Khỉ đã tìm được cô ta rồi.



Người đàn ông lẳng lơ để tiện khi đè ngửa cổ ta ra còn gọi cưng ơi cưng à vừa nhìn thấy cô ta đã tặng cho cô ta một cái bạt tai đầy căm phẫn.



Cái tát này khiến cô ta ngã vật xuống đất.



“Con đàn bà ti tiện, mày cũng dám chạy cơ à?”



“Tôi, tôi nào đó!”



“Nào có? Lẽ nào mày không biết trên người máy cài sản thiết bị định vị theo dõi hả? Mày đi chỗ quái nào tao cũng tìm được hết!” A Khí hung dữ quát mắng, cho cô ta thêm một cái tát nữa, tát cho khóe miệng cô ta chảy máu luôn.



“Mày biết rõ là nếu mày chạy thì tạo về đấy sẽ bị phạt, máy còn dám lợi dụng tao?”



“Tôi bị người ta cưỡng chế đưa tới đó!”



“Đúng rồi, tao cũng tin thế đấy, tao nhìn thấy mày theo một thằng đàn ông khác lên một chiếc xe màu xanh! Chắc mày dùng nhan sắc dụ dỗ người ta đưa mày đi chứ gì? Ha ha, ai mà ngờ được người ta chơi chán thì ném mảy xuống? Thứ đi đượi! Biệt mối một chiều ấy, sao mày không đi bán dâm luôn đi?”



A Khí hùng hùng hổ hổ vừa chửi kháy vừa túm cổ cô ta lên xe, thấy cô ta vẫn còn gào khóc, hắn thẳng tay tát cho cô ta ngất xỉu luôn.



Hẳn lái xe, lướt mắt nhìn qua người phụ nữ kia, phỉ nhổ cổ ta một tiếng.



Thứ ngu đần, nghe nói tự cô ta theo Lolita dẫn xác tới căn cứ nghiên cứu. Nếu cái căn cứ đó tốt đẹp như thế, sao Lolita không trở thành đối tượng thí nghiệm luôn đi? Đàn ông xấu xí một tí thì không vấn đề gì, mạnh mẽ giỏi giang là được, phụ nữ mà tự nguyện đi làm đối tượng nghiên cứu, đúng là hiếm thấy!
“Ý của ông là, quân nhân bình thường của chúng ta không thể bằng với đám nửa người nửa ngợm đã được cải tạo kia?” Tướng quân Mali cắt ngang lời ông ta, không chút lưu tình.



Nửa người nửa ngợm? Tề Tiểu Tô không khỏi thấy buồn cười.



Xem ra, Tướng quân Mali thực sự rất ghét những người cải tạo gen đó.



Sắc mặt của vị sĩ quan kia không được tốt lắm.



Lúc này, Tướng quân Mạt mới chậm rãi lên tiếng: “Chúng ta chưa từng tận mắt chứng kiến chiến đội đặc biệt, không tin tưởng cũng là chuyện thường tình thôi. Hay là thế này đi, tôi đề nghị, hay là để những đội viên đó thi đấu với đội viên trong chiến đội của chúng ta một trận, cho dù sau cùng chúng ta không sử dụng họ, ít nhất cũng để cho đội viên của chúng ta học hỏi và tiến bộ. Các vị thấy thế nào?”



Tiếng thảo luận sau đó dường như muốn hất tung nóc nhà.



Vệ Thường Khuynh ngồi yên ở đó, không nói gì, chỉ có Tế Tiểu Tô nhìn ra, ánh mắt của anh u ám, trên trong ẩn chứa ngọn lửa đang cháy phừng phừng.



Cô không nghe hết, giữa chừng đã tới phòng nghỉ nghỉ ngơi.



Sau khi hội nghị kết thúc, Vệ Thường Khuynh tới tìm cô, sau khi đưa tay khóa trái cửa lại, sắc mặt cứng nhắc của anh mới hòa hoãn lại.



“Kết quả thế nào?” Tế Tiểu Tổ rót cho anh một cốc nước.



Vệ Thường Khuynh uống nước, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Quân bộ có một nửa ủng hộ, hai bên có thời gian một tuần để chuẩn bị”



“Ý của anh là họ quyết định để cho những người cải tạo gen đó quyết đấu với người của quân đội?” Tế Tiểu Tô sững sờ.



Cô tưởng rằng mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy mới đúng chứ.



“Như vậy cũng đúng, chúng đã chuẩn bị lâu như thế, làm sao chịu cúi đầu khiêm nhường mãi được?” Vệ Thường Khuynh nói: “Để họ đầu với nhau đi, anh cũng muốn xem xem còn bao người nhảy ra nữa.”



“Thực ra anh đã biết từ trước rồi phải không?” Tế Tiểu Tổ quay đầu nhìn anh, cô hơi nghi ngờ: “Hôm nay anh không nói một câu nào, chẳng lẽ, mọi chuyện đang tiến triển theo dự tính của anh sao?”