Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 1115 : Liên minh - Hóa ra có kế hoạch
Ngày đăng: 04:25 30/04/20
Lần này đi, Tể Tiểu Tô không ngờ rằng họ theo Thường lão về thẳng biệt viện của ông ở khu ba.
Cô vốn tưởng biệt viện của Thường lão là nơi để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sẽ rất thanh tịnh và tĩnh mịch, ai ngờ đến đó rồi mới thấy kinh ngạc.
Môi trường thì thanh tịnh đó, những phòng thủ nghiêm ngặt và binh lính tuần tra đi đi lại lại như vậy là sao?
Cô dám khẳng định, ở đây ít nhất phải nuôi cả một doanh!
Vừa vào biệt viện, Thường lão đã lộ vẻ mệt mỏi, khiến cho Tế Tiểu Tô càng sững sờ. Ban nãy rõ ràng ông ấy vô cùng có tinh thần, uy phong lẫm liệt.
“Lâu quá không ra ngoài thì người rồi, sắp không chịu nổi rồi. Phương Tấn, anh đưa cháu gái ta đi, nói chuyện với nó cho cẩn thận, thầy đi chợp mắt một lát.”
Thường lão xua tay.
Có một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi chạy tới, nhẹ nhàng đỡ ông vào.
Trong phòng chỉ còn Thủ trưởng ban chấp hành và Tê Tiểu Tô.
Từ khi đi ra khỏi quân bộ, Tê Tiểu Tô rõ ràng đã nhìn thấy tất cả đội viên của chiến đội Diệm Ưng vốn ngồi ở phòng quan sát bên cạnh đã không còn ở đó nữa.
Cô lại càng khẳng định, Vệ Thường Khuynh khống chỉ đi đuổi theo thương binh.
“A Khuynh đi đâu rồi? Tại sao chúng ta phải tới biệt viện của Thường lão?” Cô quay người hỏi Thủ trưởng ban chấp hành.
Thủ trưởng ban chấp hành cười khổ.
Quả nhiên y như những gì Vệ Thường Khuynh nói, căn bản không giấu nổi cổ.
Cũng may cố không quậy phá hay sinh sự, chỉ ngoan ngoãn theo họ tới đây. “Ngồi đi.”
Ông không vội trả lời ngay, mà dẫn cô ngồi xuống sô pha, sau đó nhẹ nhàng vỗ tay, chỉ một lát sau, đã có một người máy đi tới.
“Đi cắt một đĩa hoa quả và rót hai cốc sữa, mang tới đây.” “Vâng”
Đây là con gái ông, nếu cố chịu gọi ông muốn tiếng bố thì tốt biết bao.
Nhưng ông không thể vội vàng được, bây giờ đã là tốt lắm rồi, cứ từ từ vậy.
“Con đừng lo lắng, Thường Khuynh không phải động vật ăn cỏ, có thể hoàn thành được nhiệm vụ này”
Tiến sĩ Lam dám có ý đồ với Vân Diên, Vệ Thường Khuynh làm sao có thể tha cho ông ta được. Cho nên, căn cứ nghiên cứu y học kia chắc chắn tàn đời rồi.
“Ừm” Tế Tiểu Tô uống sữa, chỉ ừm một tiếng.
“Uống xong con đi ngủ chút đi, đến giờ sẽ gọi con dậy ăn cơm, đến lúc đó chắc Vệ Thường Khuynh cũng hoàn thành nhiệm vụ
rồi.”
“Được.”
Tế Tiểu Tô vốn tưởng mình sẽ không ngủ được, nhưng cũng không biết vì cô quá tin tưởng vào năng lực của Vệ Thường Khuynh hay vì việc mang thai tiêu tốn quá nhiều thể lực mà cô vừa nằm xuống giường đã nhanh chóng thiếp đi.
Khi cô đang yên giấc, căn cứ nghiên cứu y học vốn yên bình đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, nổ tung. Mã Kỳ và Lolita vội vàng chạy ra khỏi phòng, hai người này trông như vừa từ trên giường bò xuống, quần áo còn chưa kịp chỉnh
lại.
Ánh lửa chiếu vào đồng tử của họ.
“Chuyện gì thế này?” Có người hoang mang chạy qua, Lolita giữ người đó lại.
“Chúng ta bị bao vây rồi, bên ngoài toàn quân nhân thôi! Họ nói căn cứ của chúng ta cướp người của quân đội, tự ý lấy sĩ quan quân đội làm đối tượng thí nghiệm, yêu cầu tiến sĩ Lam phải đích thân đưa người ra trong vòng ba phút, nếu không họ sẽ xông vào!”
Tiến sĩ Lam căn bản không có ở đây, thương binh mà chúng dự tính cũng chưa được đưa tới, điều này căn bản không thể nào.
Cho nên, họ trực tiếp đánh thẳng vào.