Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 1127 : Liên minh - Một trận hỗn loạn, mất hết bố me
Ngày đăng: 04:25 30/04/20
Lời này khiến cho Tề Tiểu Tô suýt nữa nổi giận.
Cái gì gọi là không phải là con vẫn còn oán giận bố đấy chứ.
Chẳng lẽ ông ta cảm thấy đưa Hệ thống Tiểu Nhất cho Vệ Thường Khuynh, coi như đã hết tất cả trách nhiệm của một người làm bố rồi à?
Cô thật sự không nhịn được, lạnh lùng đáp lại ông ta một câu: “Nói như vậy, ông cảm thấy A Khuynh còn phải cảm kích sự hào phóng của ông nữa hả?”
Vệ Kiêu nheo mắt lại, quan sát cô, ánh mắt rơi vào hai bàn tay đang đan nhau của cô và Vệ Thường Khuynh: “Cô là vợ của nó à?”
“Đúng vậy.”
“Chẳng lẽ cô không biết, lúc bố chồng và chồng đang nói chuyện, người làm dâu không thể tùy tiện nói chen vào sao? Ở đây có chỗ cho cô nói chuyện hả?”
Vệ Kiểu không chút lưu tình trách mắng.
Ông ta đã sớm có oán hận với Tề Tiểu Tô rồi. Mấy tháng trước Minh Dao trở về, nói quan hệ của cô và Vệ Thường Khuynh, Vệ Kiều đã cảm thấy, nếu như không phải là vì cố, Minh Dao cũng sẽ không bị liên lụy bắt đi, sau đó lại đến thủ đô Liên minh.
Nếu như Minh Dao không đến thủ đô Liên minh, thì sẽ không gặp Vệ Thường Khuynh, trở về cũng sẽ không kích động đến Phó Doanh Tâm.
Sau lần đó, Phó Doanh Tâm liên tiếp gặp ác mộng một tuần, sợ ông ta bị Cẩm Địch tìm thấy.
Còn nữa, nếu như không phải là vì cô, Minh Dao cũng sẽ không suốt ngày muốn đến thủ đô Liên minh.
Mà lần này, cũng vì cô nên Minh Dao mới tìm đến đây, sau đó bọn họ bị phát hiện tung tích, tạo thành hậu quả không thể không đối mặt với tất cả như bây giờ.
Đểu là vì Tế Vân Diên.
Tề Tiểu Tô cười hở một tiếng: “Ngài Phó, xin ông làm cho rõ ràng, giữ cho tốt thân phận và địa vị của mình, ông họ Phó, tên là Phó Tiêu, không có một chút quan hệ nào với chồng tôi cả, ở trên sổ hộ khẩu của anh ấy viết bố mẹ đều mất cả rồi!”
Cô lạnh lùng nhìn ông ta, nói tiếp: “Ông xem ông là bố chồng của ai hả?”
Bố mẹ đều mất?
Vệ Kiêu bỗng dưng bị nghẹn lại ở lồng ngực.
“Đưa bà ấy đi đi” Thủ trưởng ban chấp hành ra hiệu, lập tức có người tóm lấy bà Vệ.
“Buông tôi ra, buông tôi ra! Tôi vẫn có lời muốn nói với gã đàn ông khốn nạn này!” Bà Vệ liều mạng vùng vẫy.
Bà ta đã tìm mười mấy năm, Vệ Kiều đã thành chấp niệm của bà ta, sao có thể dễ dàng rời đi như vậy được?
Nhưng Thủ trưởng ban chấp hành đã ra lệnh nên bà ta vẫn bị kéo đi.
Năm đó tình cảm của bà ta và Vệ Kiêu như thế nào, bọn họ đã không muốn biết nữa.
Bây giờ giữ Vệ Kiều lại, chẳng qua là vì chân tướng năm xưa thôi.
m ĩ một trận như vậy, bây giờ Vệ Kiều cũng có chút mệt mỏi và chán nản rồi.
Ngồi ở ghế sô pha đơn, ông ta nhìn phía đối diện, bên phải là Phương Tấn cũng ngồi ở ghế sô pha đơn, tiếp theo là Tề Vân Diên, Vệ Thường Khuynh nắm tay cô ngồi cạnh cô, giống như rõ ràng cả ba người đều đối đầu với ông ta.
Vệ Kiểu đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt.
Phương Tấn từng là người anh em tốt nhất của ông ta.
Vệ Thường Khuynh từng là đứa con trai duy nhất của ông ta.
Nhưng ánh mắt bọn họ nhìn ông ta bây giờ trong lạnh lùng còn mang theo ý thù địch.
“Chuyện quái gì thế này?” Vệ Kiểu mắng một tiếng.
Thủ trưởng ban chấp hành hừ lạnh: “Ông nói xem?”
“Phương Tấn, chẳng lẽ ông cũng trách tôi à? Cẩm Địch như thế nào chẳng lẽ ông không biết sao? Tôi rời bỏ bà ta có gì không đúng chứ?” Vệ Kiều vô cùng tức giận.
“Ông có thể rời bỏ bà ấy, nhưng tại sao không thể quang minh chính đại ly hôn? Tại sao nói đi là đi, còn bỏ lại Thường Khuynh? Ông rõ ràng biết Cẩm Địch sẽ đối xử không tốt với Thường Khuynh cơ mà”
“Năm đó không phải tôi nhờ ông chăm sóc nó giúp tôi rồi à?” Vệ Kiêu hỏi ngược lại.