Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 1129 : Liên minh - đứa bé bị bế trộm đến
Ngày đăng: 04:25 30/04/20
“Không có nửa bộ phận trước của tôi, căn bản sẽ không thể chế tạo ra No1 được” Vệ Kiêu đanh mặt nói.
Ông ta nhìn Thủ trưởng ban chấp hành, lại nhìn Vệ Thường Khuynh, cau mày: “Bây giờ các người đều sống rất tốt, tại sao phải đến quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của tôi và Doanh Tâm?”
Tề Tiểu Tô tức giận.
Hai người đàn ông đều không phải là người biết nói chuyện, sẽ không phản bác được cái loại vấn đề vô sỉ này, vậy thì để cô.
“Ngài Phó, xin ông làm cho rõ ràng, là con gái Minh Dao của ông tự tìm đến tôi.”
“Nói đến Minh Dao” Vệ Kiêu quắc mắt: “Nếu như không phải là cô đến thị trấn Long Viện, làm sao nó lại quen cổ được? Nếu như không phải là những người cô động đến cũng bắt nó đi...”
“Thị trấn Long Viên là của ông à?” Tế Tiểu Tô không khách khí chút nào ngắt lời ông ta: “Căn biệt thự nhỏ ở thị trấn Long Viện đó là của tôi, tôi đến nhà của tôi, liên quan gì đến mấy người? Tôi đến nhà ông à? Ban đầu cũng là Phó Minh Dao dẫn Phó Minh Dịch đến nhà tôi thăm hỏi trước.”
Cô dừng một chút, lại nói: “Vốn dĩ lúc đó Minh Dao là có lòng tốt, tôi không tiện nói nó, nhưng nếu ngài Phó đây muốn lôi chuyện này ra, tôi cũng sẽ nói rõ ràng với ông. Khi đó những người kia đến thị trấn Long Viện bắt tôi, đụng phải chị em Minh Dao cũng là chuyện ngoài ý muốn, nhưng nếu không phải vì Minh Dao, lúc ấy chưa chắc tôi đã bị bọn chúng bắt, khi đó ngược lại Minh Dao đã khiến tôi bị vướng víu chân tay đấy.”
Đùa cái gì thế?
Cô có thể nhận sự nhiệt tình và lòng tốt giúp đỡ nhau của Minh Dao lúc đó, nhưng nếu như Vệ Kiều muốn đổ những trách nhiệm này lên đầu cô, cô sẽ không bằng lòng đấu.
“Ông và Phó Doanh Tâm có thể mặc kệ tất cả đóng kín cửa sống cuộc sống bình yên của các người, nhưng cục diện rối rắm ông để lại lúc đầu, phải chăng cũng phải có trách nhiệm xử lí không?
Vệ Kiêu vốn cho là gặp Vệ Thường Khuynh, có thế nào mình cũng là bố của anh, năm đó Vệ Thương Khuynh còn nhỏ rất sùng bái mình, lớn lên rồi gặp mình hẳn sẽ rất kích động, hơn nữa cũng sẽ nghe lời. Không ngờ vừa gặp mặt, Vệ Thường Khuynh lại lạnh lùng như vậy.
Không chỉ là anh, còn cả người con dâu này, đó là đứa con dâu thật sự không coi ông ta là bố chồng, nói chuyện châm chọc, không khách khí một chút nào cả!
Ông ta ghét nhất là phụ nữ như vậy.
“Cô là cái thá gì hả? Chỗ này đến lượt cô nói chuyện à?”
Thủ trưởng ban chấp hành nghe thấy thế lập tức nổi giận: “Nó là con gái tôi, ông nói sao?”
“Lúc đó phi cơ có một khoang năng lượng, trên thực tế là tôi thiết kế cho Doanh Tâm, cơ thể bà ấy yếu đuối, nếu như không có khoang năng lượng đó, đến lúc đó chắc chắn tôi không có cách nào đưa bà ấy về đây cả. Lần đó vừa vặn cho đứa bé kia dùng.
Đây cũng lý do tại sao ông ta có thể mang một đứa bé xuyên không.
“Ông cứ bỏ máy truyền tin lại như vậy, căn bản không truyền lời tôi muốn ông truyền đạt cho Vận Linh nghe à!” Hai mắt Phương Tấn đỏ ngầu lên, nghe mà nổi cơn tam bành, chỉ muốn cầm bình hoa thủy tinh trên bàn trà lên ném về phía ông ta.
“Tôi bỏ vào trong túi xách rồi, dù sao lúc đó cũng vẫn chưa chắc có thể truyền tin, không phải là thiết bị vẫn chưa chế tạo hoàn thiện à?”
“Nhưng cái máy truyền tin đó căn bản không rơi vào tay bà ấy!” Thủ trưởng ban chấp hành tức giận hét.
Vệ Kiêu ngẩn ra.
“Làm sao có thể? Đó chính là phòng bệnh của con gái Tô Vân Linh, cái túi xách nữ đó phải là của bà ấy chứ.”
“Không chỉ như vậy, đứa bé ông bố đến kia, cũng không phải là con gái của tôi và Vận Linh!” Thủ trưởng ban chấp hành nhắm hai mắt lại, nước mắt cũng tràn ra.
Ông ấy nghĩ đến Phương Viện Viện.
Nhiều năm ông ấy coi đứa bé kia là con gái của mình và Vận Linh mà nuôi dưỡng, kết quả nó căn bản lại không phải.
Ông ấy cũng không ngờ, năm đó Vệ Kiều lại qua loa như vậy.
Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô cũng không ngờ.
Năm đó Vệ Kiểu đến gặp mẹ cô cũng không, còn chưa nói một câu gì đã bị trộm đứa bé đi.
Vệ Kiêu kinh ngạc nhìn Tế Tiểu Tô: “Không phải vừa mới nói, nó chính là con gái của ông à?”
“Tôi không phải là đứa bé năm đó được ông mang đến đây” Tề Tiểu Tô nói.