Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1139 : Kết cục cuối cùng

Ngày đăng: 04:25 30/04/20


“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Mặt Tống Viễn Uy mặc dù không sao, nhưng bị đối xử như vậy, hai má gầy gò, môi nứt nẻ, giọng khàn khàn, rõ ràng là đã bị hành hạ đến cực điểm.



Hắn nhìn Tế Tiểu Tổ, hỏi xong cấu kia bỗng nhiên trợn to hai mắt: “Là cô?”



“Sao thế, biết tôi à?” Tế Tiểu Tô không đến gần, mùi trên người tên này thật khó chịu.



Mà Vệ Thường Khuynh bế Lộc Lộc đứng cách chỗ cố không xa.



Lộc Lộc yên tĩnh ngủ ở trong lòng anh.



Tống Viễn Uy nhìn thấy cảnh này, đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc.



Người ta bể cả đứa bé như vậy tới, điều này chứng tỏ là gì? Chứng tỏ hắn ở trong mắt bọn họ căn bản không có một chút uy hiếp nào, ngay cả một tia lo lắng hắn sẽ doạ trẻ con đối phương cũng không có.



Chứng tỏ hắn thật sự đến đường cùng rồi.



“Biết” Hắn chán nản, lập tức đến một tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng không còn nữa.



Hắn cũng là sau đó mới biết Tề Tiểu Tô.



Bởi vì ban đầu, mặc dù hắn cho người gây ra tai nạn xe của Tô Vân Linh và Tê Tông Dân, nhưng căn bản không quan tâm đến đứa con bọn họ để lại.



Cho đến lúc Thịnh Tế của Tề Tiểu Tô phát triển rực rỡ ở thành phố D.



Hắn không nhịn được đi điều tra lại lịch của cô gái này, kết quả phát hiện đây là đứa con gái của cặp vợ chồng năm đó.



“Cô muốn thế nào, nói thẳng đi”



Tế Tiểu Tô nhìn hắn, hỏi: “Tôi chỉ muốn biết, năm đó tại sao các người phải giết họ?”



“Không tại sao cả, chỉ là cảm thấy người có liên quan đến vật kia, chết một người sẽ bớt đi được một nguy hiểm” Tống Viễn Uy nói: “Bao gồm sau khi biết thân phận của cô, chúng tôi cũng nhận mấy lần nhiệm vụ, muốn giết chết có. Nghề Hào và Bạch Thế Tuấn đã cho chúng tôi tiến, tôi cảm thấy thật đúng lúc, tiêu diệt cổ còn nhận được tiền. Đáng tiếc chúng tôi luôn không thành công



Tay Tề Tiểu Tô siết chặt lại.



Vệ Thường Khuynh đi qua đây, bế Lộc Lộc đến trước mặt cô. Lúc này anh không hy vọng tay cô dính mạng người nữa, bây giờ giết người đối với cô mà nói không phải buông xuống, mà là đè thêm một hòn đá trong lòng. Đối diện với kẻ thù trực tiếp sát hại bố mẹ mình thế này, nếu như có thật sự ra tay, chắc chắn sẽ không đẹp mắt, sợ chỉ là hành hạ đến chết.



Nhưng anh căn bản không muốn để cho người vợ yêu kiều nhà mình hành hạ một thứ cặn bã như vậy đến chết, không đáng.



Đây cũng là nguyên nhân anh khăng khăng bế Lộc Lộc đến đây với cô.



Tề Tiểu Tô dâng lên sát ý trong lòng nhưng khi nhìn thấy con gái nhỏ đáng yêu đang say ngủ, sự tàn nhẫn lập tức tiêu tan đi.



Cổ nhất thời có chút hoảng hốt.



“Lộc Lộc..” Cô khẽ gọi.



Vệ Thường Khuynh nói: “Vợ, tay em phải bế Lộc Lộc”



Tể Tiểu Tô chấn động, ý thức liền trấn tĩnh lại




Tế Tiểu Tô khẽ cười ra tiếng.



“Không có gì, tôi đoán là anh ấy đang nói đến giờ cho Lộc Lộc bú rồi thôi.”



Mặt Chúc Tường Đông hơi đen lại.



Sao anh ta lại cảm thấy không phải là ý này nhỉ?



Lúc này, Nghiêm Uyển Nghi ở tầng dưới cất tiếng gọi: “Tiểu Tô, anh cả, ăn cơm rồi, xuống đây đi!”



Mùi thức ăn thơm phức khẽ bay tới.



Trong vườn hoa bày hai bàn, Tô Á Thiên và Tô Vận Đạt đang mỗi người xách hai chai rượu qua đấy.



“Mau tới dùng cơm đi, Tiểu Thiên, đi gọi anh rể đi.” Ông ngoại vỗ Tô Á Thiên, rồi nói với Nghiêm lão: “Thường Khuynh và Tiểu Tô muốn tổ chức đám cưới, chuyện này nếu để chúng quyết thì sẽ cực kì đơn giản, Nghiêm lão, để chúng ta xử lí chuyện này đi.”



Nghiêm lão ha hả cười lớn: “Được được được, vậy chúng ta làm chủ một lần đi, nghiên cứu kỹ giúp tụi nó!”



Tế Tiểu Tô nói muốn đơn giản một chút, nhưng bọn họ cũng không muốn đơn giản quá.



Đám cưới của hai người này cho dù muốn đơn giản, vậy cũng phải làm cẩn thận.



Tế Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh nghe được lời của hai ông cụ, đưa mắt nhìn nhau.



Trong mắt Vệ Thường Khuynh đầy ý cười.



Anh không có ý kiến.



Tề Tiểu Tô cũng chỉ có thể không biết làm sao đón nhận. Hôm nay, trong sơn trang Long gia tiếng cười nói không ngừng, thỉnh thoảng có tiếng đứa bé nào đó vì muốn bú sữa mà khóc lên mấy tiếng.



Hương hoa thoang thoảng, bầu trời rực rỡ.



Tại Liên minh các hành tinh, dinh của Thủ trưởng ban chấp hành.



Trong phòng làm việc của Phương Tấn, cái máy truyền tin mới vừa lắp xong nhảy lên một chút, cuối cùng cũng truyền ra hình ảnh rối.



Thứ ông ấy nhìn thấy chính là cảnh tượng này.



Ở bên cạnh Tiểu Tô có nhiều người như vậy, bọn họ xem ra đều cưng chiều cổ, cũng cưng chiều Lộc Lộc.



Thấy Tiểu Tô vui vẻ như vậy, ông ấy cũng sẽ không hỏi chuyện có lấy lại được miếng ngọc lục bảo đó không nữa, Vệ Thường Khuynh đã nói chuyện này với ông ấy rồi, Đổng Thành anh trai của Tiểu Tô sẽ đích thân xử lí.



Tâm tư của Phương Tấn cũng không để ở miếng ngọc lục bảo đó.



Điểu ông ấy nghĩ là, lần sau Vệ Thường Khuynh trở lại, có phải là có thể đưa ông ấy trở về một chuyến không? Ông ấy cũng muốn chính thức đi chào hỏi bố mẹ của Vân Linh.



Hơn nữa, ông ấy tuyệt đối không thể nào rời xa con gái của mình được...