Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 117 : Cứ như nằm mơ vậy

Ngày đăng: 04:13 30/04/20


Nếu thực sự bị anh gài thì cả đời này cô có bán mình đi cũng không bù lỗ được. Nhưng nếu anh nói thật, thì đây thực sự là cơ hội tốt, dựa vào năng lực của cô, lại phải nuôi thêm Hệ thống, cô cũng phải cắn răng vào chống gió chống mưa mà sống. Hiện giờ có thể liên kết với tập đoàn Lập Hoa, đứng dưới cây đại thụ hóng gió thì còn gì bằng.



Đương nhiên, cô biết thứ Nghiêm Tắc Thâm nhìn trúng là mối quan hệ của cô và Long Đào. Chắc Nghiêm Tắc Thâm cũng không biết rõ lắm mối quan hệ của cô và Long Đào, có lẽ đa phần là thông qua tin tức báo cáo của Thư Văn Đống và chuyện xảy ra ở thành phố J đêm đó mà thôi, đây là do Hệ thống tổng hợp tin tức phân tích ra.



Hiện giờ anh ta đề xuất phương án năm năm với cô, có lẽ cũng vẫn mang ý thăm dò.



Mấy đường cong ngõ tắt này, Tề Tiểu Tô cũng chỉ vừa nói chuyện, vừa tự phân tích rõ ràng trong đầu, thế nên cô thường trầm mặc mất một lúc, không dám để mình bốc đồng quá bị Nghiêm Tắc Thâm đưa vào tròng.



Nghiêm Tắc Thâm lại càng xấu bụng hơn Nghiêm lão một chút, đây là điều Tề Tiểu Tô quan sát nhận ra.



Cô cũng không hiểu được vì sao có một người như Nghiêm Tắc Thâm thế này mà ba năm sau tập đoàn Lập Hoa lại sụp đổ, hơn nữa, Nghiêm gia còn loạn hết lên như thế.



Trong chuyện này chắc chắn đã xảy ra vấn đề gì đó.



Lúc trước cô cảm thấy chuyện này cũng không liên quan gì đến mình, nhưng kiếp này cô và Nghiêm gia càng lúc càng gần gũi. Nếu thực sự muốn hợp tác thì ít nhiều gì cô cũng phải chú ý đến chuyện của Nghiêm gia và tập đoàn Lập Hoa một chút.



Trong lòng Tề Tiểu Tô đang nghĩ như vậy, Nghiêm Tắc Thâm lại hỏi một câu: “Cô Tề cảm thấy thế nào? Thời gian không đợi chúng ta đâu!”



“Bảy ba.”



“Hả?”



“Tôi bảy, Lập Hoa ba. Tôi chiếm quyền lên tiếng tuyệt đối.” Trong lòng Tề Tiểu Tô đã ra quyết định, dù sao cô cũng đã hợp tác với Long Đào rồi, sau này phải tiếp xúc rất nhiều với những người ở tầng lớp này. Chỉ dựa vào việc bao thầu núi khai thác mỏ chưa chắc đã đủ để đẩy thân phận của mình lên, có hậu trường vững chắc bao nhiêu sẽ có nhiều quyền lên tiếng bằng đó, điều này cô biết rõ.



Hơn nữa, muốn tìm kiếm thứ Vệ Thường Khuynh bị rơi mất cũng rất tốn thời gian, tốn sức, tốn người, còn tốn tiền nữa, cô mà không tích lũy vốn liếng nhiều một chút, thì sau này làm sao lo liệu được?



Chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước, không được chùn chân.
Từ phòng bao bước ra, gió bên ngoài thổi ập tới khiến đầu óc Tề Tiểu Tô tỉnh táo hơn nhiều, lại nghĩ đến chuyện hợp tác vừa bàn xong, cô cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.



Rõ ràng cô chỉ là một cô bé nghèo không có cả tiền để ăn bữa sáng đủ dinh dưỡng mà Hệ thống nói cơ mà, chớp mắt một cái đã muốn hợp tác vài chục triệu, thậm chí cả trăm triệu rồi.



Chà, Tề Tiểu Tô, quả nhiên, mày giỏi gây chuyện quá cơ.



Cô thầm mắng mình một câu, quay lại đại sảnh, về bên bàn của ông bà ngoại cô, nhưng lại thấy trên bàn chỉ có mình Hà Mỹ Tú, cả bàn thức ăn đều đưa lên rồi, nhưng người đâu?



“Mợ út, ông bà ngoại đâu rồi ạ?”



Vừa nhìn thấy cô, Hà Mỹ Tú liền thở phào một hơi, nhưng lại hơi lo lắng, kéo cô ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Người trong phòng bao của cái cậu Hồ Tu Trạch kia vừa mới gọi cậu út cháu sang, ông ngoại cháu thì đưa bà ngoại đi toilet.”



“Họ gọi cậu út cháu sang làm gì?”



“Chính là cái cô gái kia ấy, nói là lại vừa có một đôi hoa tai phỉ thúy, nhưng cô ta không thích lắm muốn bán đi, lại nghe nói cậu út cháu cũng từng có phôi ngọc, nên nhất quyết đòi gọi cậu cháu sang nhìn.” Trong lòng Hà Mỹ Tú rất khó chịu.



Đôi hoa tai phỉ thúy đó thì có liên quan gì đến Tô Vận Đạt đâu chứ, gọi anh ta sang làm gì?



Nhưng Tề Tiểu Tô nghĩ có Hồ Tu Trạch ở đó, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì, bèn đứng dậy nói: “Không sao đâu mợ ạ, cháu đi xem ông bà ngoại thế nào.”



Nhà hàng lớn thế này, hai ông bà già lại đến đây lần đầu, không khéo lại lạc đường.



Nhưng vừa quay người, cô lại nghe thấy có người ở cách đó không xa nói: “Có ông cụ bị ngã rồi!”



Tim Tề Tiểu Tô giật thót một cái.