Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 138 : Cuộc điện thoại đáng sợ
Ngày đăng: 04:13 30/04/20
Nghiêm Uyển Nghi khá hưng phấn, thấy cái gì cũng cảm thấy rất thú vị, thấy cái gì cũng muốn ăn, kéo Tề Tiểu Tô đi, gian hàng nào cũng phải ngó một chút.
May mà Tề Tiểu Tô vốn cũng là một người có tâm hồn ăn uống, món ngon đường phố là gì, chính là thế này đây. Mặc dù luôn có người nói đồ ăn đường phố không vệ sinh nhưng vẫn có rất nhiều món ngon, mùi vị đó chỉ nhắc đến thôi đã chảy nước miếng rồi.
“Tiểu Tô, nhìn xem kia là cái gì, mùi thơm quá, chúng ta đi thử xem.” Nghiêm Uyển Nghi vừa mới ăn một bát cá viên xong, trong tay còn cầm một que hoa quả dầm, mà đã bị một sạp hải sản nướng thu hút rồi.
Đương nhiên, lúc này trong miệng và trên tay Tề Tiểu Tô cũng đều không rảnh, cô đang ăn bạch tuộc viên, hộp bạch tuộc viên này bên trên có rắc tảo tía rất thơm rất giòn, ông chủ nói là bí kíp gia truyền của ông ấy, xem ra quả nhiên không phải chém gió.
Quán hải sản nướng Nghiêm Uyển Nghi nói quy mô xem như là khá lớn trong chợ đêm này, hai sạp than, xung quanh bày khoảng mười cái bàn, cơ bản đã ngồi kín rồi.
“Tiểu Tô mau qua đây.” Lúc Nghiêm Uyển Nghi qua, vừa hay có một bàn sáu bảy người đàn ông ăn xong đứng lên, động tác của bọn họ rất nhanh, một người trong đó đập ba trăm tệ lên mặt bàn, chớp mắt cái đã chen vào biển người, không thấy đâu nữa.
Tề Tiểu Tô đi tới, vừa định ngồi xuống, Nghiêm Uyển Nghi lại ơ một tiếng, cúi xuống nhặt một cái điện thoại dưới bàn lên, “Đây có phải là của khách vừa rồi làm rơi không?”
“Điện thoại á?” Tề Tiểu Tô ngẩn ra, “Hình như còn là kiểu mới không rẻ.” Lúc cô mua điện thoại có nhìn thấy kiểu điện thoại này, cô nhớ cũng phải hơn bốn nghìn.
Nghiêm Uyển Nghi gật đầu: “Cái này bây giờ khoảng bốn nghìn tám.”
Tề Tiểu Tô không ngờ cô ấy lại hiểu rõ điện thoại như vậy.
Vừa vặn ông chủ đi tới thu tiền, Nghiêm Uyển Nghi đang định gọi ông ta lại đưa điện thoại cho ông ta, biết đâu lát nữa người mất đồ sẽ trở lại lấy, nhưng có một bàn khách bên kia lại gọi ông chủ, ông ta vội chạy sang, cô còn không cả có cơ hội lên tiếng.
Cô ấy giơ điện thoại lên há miệng ngẩn người ra.
“Được rồi, cứ để đó đi ạ, đợi lát nữa chắc bọn họ sẽ quay lại tìm thôi, đến lúc chúng ta đi mà bọn họ còn chưa quay lại tìm thì đưa cho ông chủ.” Cô suy nghĩ rồi nói.
Sau đó, hẳn là cô ta bị bịt miệng hoặc là bị dán miệng lại.
Tề Tiểu Tô thầm chửi bậy trong lòng.
Rốt cuộc cô gặp phải chuyện gì thế này? Loại chuyện này cũng có thể để bọn họ đụng trúng sao? Lát nữa ra ngoài phải đi mua một tấm vé số mới được.
Nghiêm Uyển Nghi dùng khẩu hình hỏi cô, làm thế nào đây?
Trái tim Tề Tiểu Tô cũng nhảy lên, “Đợi đã!”
“Sao thế, muốn gọi Chúc Tường Đông nghe điện thoại rồi à?”
“Anh có thể cho tôi chút thời gian không? Tôi tìm người, trả điện thoại cho anh ta, được không? Chỉ cần một chút thời gian thôi! Một tiếng, chỉ một tiếng thôi!”
“Ông đây không có nhiều thời gian như vậy mà chơi với các người! Nửa tiếng, sau nửa tiếng tao sẽ gọi lại, nếu như Chúc Tường Đông vẫn không nghe điện thoại, tao sẽ tiễn Lâm Vũ Hi lên tây thiên.”
Nói rồi gã cúp điện thoại.
Tề Tiểu Tô nhìn điện thoại bỏng tay, trong lòng hỏi Hệ thống Tiểu Nhất.
“Cậu có thể định vị được vị trí của đối phương không?”
“Cô nghe cú điện thoại này hơi ngắn, bổn Hệ thống chỉ có thể lần theo một nửa, đại khái trong phạm vi một nghìn mét.” Hệ thống Tiểu Nhất nói, “Chẳng lẽ cô muốn đi cứu người sao?”