Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 148 : Giúp tôi giải quyết chút ân oán cá nhân

Ngày đăng: 04:13 30/04/20


Tề Tiểu Tô trợn mắt: “Cô ta đáng thương thì ngon lắm chắc? Mẹ kiếp, uổng công tôi còn muốn giúp chứ. Có điều…”



Tề Tiểu Tô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lập tức có cách.



“Nghe nói anh Chúc là người đứng đầu cả phía Nam này?” Cô dựng ngón cái lên, vẻ mặt kia giống như một con mèo con đang chuẩn bị có chủ ý xấu, trong mắt lóe lên vẻ mưu mô rất rõ ràng.



Chúc Tường Đông cảm thấy hơi buồn cười, không nhịn được hỏi cô: “Thì sao?”



“Anh không cần giúp bạn gái anh xin lỗi, nếu quả thật muốn xin lỗi, có thể giúp tôi giải quyết chút ân oán cá nhân không?”



Tề Tiểu Tô nhìn hắn, đợi câu trả lời.



“Ân oán cá nhân?” Chúc Tường Đông chậm rãi nói: “Lẽ nào có cô gái khác cướp bạn trai của cô, muốn tôi đi dạy bảo cô ta giúp cô sao?”



“Ha ha ha, Chúc lão đại, anh hài hước thật đấy. Tôi lấy đâu ra bạn trai, tôi mới lớp mười một.”



“Lớp mười một?” Chúc Tường Đông và Tiểu Viêm đều kinh ngạc nhìn cô, mặc dù cô thật sự rất trẻ, nhưng với lời nói hành động của cô, bọn họ đều tưởng ít nhất cô cũng phải là sinh viên đại học rồi, không ngờ lại mới lớp mười một.



Chúc Tường Đông nhíu mày, trong lòng thầm mắng mình một tiếng. Chuyện tối nay hắn làm đúng là không ra sao cả, chỉ mới là một nữ sinh lớp mười một, mà hắn lại dẫn cô đua xe, bảo cô chạy mười sáu tầng, kêu cô giúp cứu người...



Chuyện này mà truyền ra ngoài, có lẽ rất nhiều người sẽ cười nhạo hắn.



Lần này có tính là hắn bắt nạt con gái nhà người ta không? Nhưng thật sự không nhìn ra một cô gái bình tĩnh dũng cảm như vậy mới học lớp mười một!



“Cho nên, Chúc lão đại có sẵn lòng giúp tôi không?”



“Em có chuyện gì cần hắn giúp? Bản Thiếu soái và Hệ thống cũng có thể giúp em.” Vệ Thường Khuynh đứng thẳng, bị cô coi như tường mà dựa vào, nhưng cũng có chút khó chịu khi cô thật sự chỉ lấy mình làm tường, có chuyện gì sao phải tìm người ngoài chứ?



Tề Tiểu Tô muốn nói là chuyện nhà hàng Minh Phủ Tư Gia mà mẹ Vu thiếu mở kia.



Lúc đó cô nói muốn nó đóng cửa trong vòng mười ngày, không phải là đùa. Trên thực tế, nếu như chỉ là bắt nạt cô, cô nói không chừng còn nhịn. Nhưng những người của Minh Phủ đó, Vu thiếu đó, bọn họ ức hiếp ông bà ngoại cô như vậy, thái độ và giọng điệu đối với người già bị ngã như vậy, cô căn bản không thể nào nhịn được.



Lại nói, lần đầu tiên cô muốn ỷ thế ức hiếp người như thế, thật ra thì cũng là vì một thời cơ, một thời cơ tiến vào trong phạm vi của một giai cấp nào đó.




Đồ ăn bên trong lại rất phong phú, mì, bún, bánh mì, đồ ngọt, nước ngọt, còn có các loại cánh nướng, có đủ mọi thứ.



Tề Tiểu Tô rất đói bụng, gọi một đống lớn.



Lấp gần đầy bụng rồi, Chúc Tường Đông mới hỏi cô chuyện chính sự.



Giải quyết ân oán cá nhân có coi là chính sự không?



“Chúng tôi từ thành phố D tới, Chúc lão đại chắc có chân tay ở thành phố D chứ?”



“Ừm. Có một ít.”



“Thành phố D có một nhà hàng, tôi muốn khiến cho nó nội trong mấy ngày nay phải đóng cửa, mà còn không thể mở cửa kinh doanh lại được, Chúc lão đại có cách không?”



“Tên.”



“Nhà hàng Minh Phủ Tư Gia.”



Động tác cầm điện thoại ra của Chúc Tường Đông dừng một chút, kinh ngạc nhìn cô.



Sắc mặt Chúc Tường Viêm cũng hơi đổi.



“Minh Phủ?”



Tề Tiểu Tô nhướng mày: “Sao thế, có gì không đúng à? Hay là nói, nhà hàng này vốn dĩ chính là các anh bảo kê?”



Vừa dứt lời, Chúc Tường Viêm liền xì một tiếng, “Bảo kê cái rắm!”



Nghiêm Uyển Nghi liếc anh ta một cái: “Thô tục.”



“Tôi thô tục đấy, thì sao nào?”