Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 151 : Có chút mờ ám - Làm lính của tôi

Ngày đăng: 04:13 30/04/20


Tề Tiểu Tô bày tỏ rằng mình rất ấm ức.



Nói cho cùng, cô thật sự chỉ là một nữ sinh rất bình thường, làm sao có thể yêu cầu cô phải đối kháng được với sát thủ cầm súng chứ!



“Không phục? Muốn cãi à? Hử?” Vệ Thường Khuynh trầm giọng nói: “Có biết nếu như em là lính của bản Thiếu soái thì đã sớm bị phạt quét nhà xí toàn doanh trại rồi không!”



“Tôi không phải lính của anh.” Tề Tiểu Tô cong môi, “Tôi căn bản không muốn có cấp trên như anh.” Cảm ơn nhé, làm như cô muốn làm lính dưới tay anh lắm ấy.



Vệ Thường Khuynh bị cô làm cho giận quá hóa cười.



“Vậy thì, xin lỗi nhé, bản Thiếu soái sớm đã nhận em rồi, bắt đầu từ lúc em theo tôi huấn luyện, em chính là lính của bản Thiếu soái rồi! No.1, cho cô ấy số hiệu! Là lính công vụ của bản Thiếu soái!”



“Rõ, Thiếu soái!”



Hệ thống Tiểu Nhất lập tức đáp.



Rất nhanh, trong đầu Tề Tiểu Tô hiện lên một dãy số, còn có một bộ hồ sơ, trên đó viết tất cả tài liệu của cô, hơn nữa, sắp xếp cho cô là: Lính hạng ba!



Lính hạng ba Tề Tiểu Tô, người Trái đất thế kỷ hai mươi mốt.



Sao nhìn lại thấy buồn bực như vậy chứ?



“Lính hạng ba Tề Tiểu Tô, số hiệu của em là 0967!”



“6 cái…” Tề Tiểu Tô đang muốn mắng, Vệ Thường Khuynh đột nhiên dùng sức nhéo má cô, kéo má cô sang hai bên.



“Nếu như phát ngôn bất kính với sếp, em biết sẽ có xử phạt thế nào không hả?”



“Hu hu hu… xử phạt thế nào?”



“Giặt quần lót cho sếp một tháng.”



Tề Tiểu Tô lập tức trợn to hai mắt, đồ biến thái.



Nhưng mà, cô thật sự không dám mắng nữa. Hu hu, cảm thấy thật uất ức, hình như cô bị Thiếu soái và Hệ thống này ức hiếp rồi.



Lúc này, Vệ Thường Khuynh nói: “Đừng ồn, nhìn bên ngoài đi.”



Sát thủ kia tưởng là bọn họ thật sự nhảy ra khỏi cửa sổ, cũng nhảy theo ra ngoài. Tề Tiểu Tô nghẹn họng nhìn trân trối, đây cũng không phải là tầng hai tầng ba nha, cao như vậy…”
“Thiếu soái, bản Hệ thống đang tìm.”



Tề Tiểu Tô không quá tin tưởng, nhưng trừ tin tưởng bọn họ, bây giờ hình như cô cũng không có cách gì khác. Đợi đến khi Hệ thống tìm được cửa hàng bán quần áo, Vệ Thường Khuynh kéo tay cô, “Đi.”



Thấy anh kéo mình đến cửa sổ, Tề Tiểu Tô ngẩn ra, “Nhảy cửa sổ?”



“Nếu không em bây giờ quang minh chính đại từ cửa lớn ra à?”



Được rồi.



Đợi cô đi đến bên cửa sổ, vừa nhìn xuống, cô mới phát hiện trên cửa sổ mỗi tầng đều có một thanh chắn. Nếu như to gan, thân thủ tốt, vừa vặn có thể bấu vào từng tầng xuống.



“Tôi không còn sức nữa…”



“Đừng kiếm bất cứ cớ gì, tôi xuống trước, em theo tôi.” Vệ Thường Khuynh không chút mủi lòng. “Cái này cũng coi là huấn luyện hôm nay.”



“… Huấn luyện hôm nay thật sự vẫn chưa xong à.” Tề Tiểu Tô lẩm bẩm.



Nhưng cuối cùng cô vẫn cẩn thận vịn xuống. Vốn dĩ ban đầu vẫn tốt, nhưng tầng một tương đối cao, cô treo ở trên cửa sổ ngẩn ra không dám buông tay.



Vệ Thường Khuynh đã đứng ở phía dưới, ngẩng đầu nhìn cô, “Thả tay nhảy xuống đi.”



Tay Tề Tiểu Tô đã mềm ra, nhưng nhìn xuống dưới vẫn cảm thấy cao như vậy mà nhảy xuống cô nhất định sẽ trẹo chân, “Không được, cao như vậy tôi không làm được.”



“Xuống đây.”



“Không dám.”



Vệ Thường Khuynh day day ấn đường, đột nhiên nói: “Thật sự không xuống à?”



“Nói không xuống là không xuống.”



“Hình như quần em rách rồi, tôi đứng dưới này có thể nhìn thấy quần lót của em.”



“Cái gì?!” Tề Tiểu Tô khẽ hô một tiếng, lập tức buông tay ra nhảy xuống.



Vệ Thường Khuynh không ngờ cô nói buông liền buông, nhất thời không tránh được, vừa vặn bị mông cô đập lên mặt, hai người cùng ngã xuống.