Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 161 : Không phải là chơi sao

Ngày đăng: 04:14 30/04/20


Tin tức Nghiêm lão, Chủ tịch của tập đoàn Lập Hoa dẫn một người cược đá nhìn khá trẻ đến muốn so tài với đàn em của Nghê Hào nhanh chóng truyền khắp phòng triển lãm, trong chốc lát gần như tất cả mọi người đều xúm lại xem.



“Cô Tề, chúng tôi là đàn em của anh Báo.” Có hai thanh niên vóc dáng khoẻ mạnh cường tráng lặng lẽ đứng ở bên cạnh Tề Tiểu Tô, một người hạ thấp giọng nói, “Tôi là A Đài, đây là Quách Siêu.”



“Cám ơn các anh.”



Dù thế nào, Tề Tiểu Tô vẫn cảm ơn bọn họ đã đến đây.



“Sắp chơi rồi à?” Đột nhiên một giọng nói vang lên, một người vừa gỡ kính râm xuống, vừa cà lơ phất phơ đi tới.



“Tiểu Viêm?” Nghiêm Uyển Nghi thấp giọng kêu lên, ngay sau đó lại căng thẳng che miệng, chột dạ nhìn Nghiêm lão.



Nhưng mà, Chúc Tường Viêm hẳn là ít xuất hiện bên cạnh Chúc Tường Đông, nên Nghiêm lão cũng không nhận ra anh ta.



Hôm nay Chúc Tường Viêm mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu, tay áo xắn lên đến cùi chỏ, cúc áo cài để lại hai cái, lộ ra dây chuyền bạc trên cổ, tai trái đeo một cái khuyên tai đầu lâu màu trắng, đi giầy lười đính lấp lánh, mặc dù nhìn rất thời trang, nhưng vẫn có cảm giác là thanh niên không tốt.



Sau khi nhìn rõ cách ăn mặc của anh ta, Nghiêm Uyển Nghi khẽ cắn môi dưới.



Nhìn thấy phản ứng này của cô trong lòng Tề Tiểu Tô lại hơi hoảng, chẳng lẽ cô tư Nghiêm đã nghĩ đến bước gặp phụ huynh rồi à? Thế này thì nhanh quá.



Chị ấy nghiêm túc sao?



Có điều, cô lại không biết Chúc Tường Viêm nghĩ như thế nào.



Nhưng mà, cô chú ý thấy Chúc Tường Viêm nhìn Nghiêm Uyển Nghi một cái, sau đó quay đi, nhưng rõ ràng hơi gượng gạo. Cô lại cảm thấy chưa chắc đã là Nghiêm Uyển Nghi đơn phương.



“Tiểu Tô, tôi đến làm cổ động viên cho cô, hoan nghênh chứ?” Chúc Tường Viêm đi tới bên cạnh cô. Anh ta còn dẫn theo hai người, cũng là vóc dáng cường tráng mạnh mẽ, dáng vẻ vệ sĩ.



“Rất vinh hạnh.” Tề Tiểu Tô nhìn anh ta, hỏi, “Anh thức trắng cả đêm đấy à? Quầng mắt đen sắp đánh bại quốc bảo rồi.”
“Ai muốn bán cũng được, chỉ cần hai vị này chọn là được.” Quyền Tứ chỉ chỉ Minh Thông và Tề Tiểu Tô.



Rất nhanh, có gần hai mươi khối đá thô bày trên bàn, đắt tiền nhất khoảng ba trăm nghìn, rẻ nhất cũng là ba mươi nghìn.



Minh Thông nhìn Tề Tiểu Tô: “Thế nào, cùng nhau chọn hay cô chọn trước?”



Quyền Tứ đưa mắt ra hiệu với gã, Minh Thông kín đáo gật đầu.



Tề Tiểu Tô đột nhiên cười với bọn họ: “Nếu tôi chọn trước, lát nữa các anh mà thua lại đổ thừa, cùng chọn đi.”



Cô đi tới trước bàn: “Bắt đầu chứ?”



Minh Thông cũng đi tới: “Được, bắt đầu.”



Nhưng gã vừa dứt lời, hai tay Tề Tiểu Tô đã vung lên sờ liên tiếp mấy viên đá thô, hơn nữa đã mở miệng chọn rồi.



“Tôi muốn cái này, cái này, cái này.”



Bước chân của cô rất nhanh, đi xung quanh bàn: “Còn có cái này, cái này, cái này.”



Lúc mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cô đã chọn xong sáu viên, sau đó lui về phía sau, vỗ vỗ tay.



Mọi người kinh ngạc, còn chưa đến một phút?



“Cô… Cô chọn xong rồi?”



Tề Tiểu Tô chớp mắt: “Chọn xong rồi, không phải là làm nóng người sao? Chơi thôi mà.” Sau đó cô cầm thẻ ra, “Trong đó có ba viên hình như đều là của một người, ba viên này tổng cộng là sáu mươi bảy vạn, ba viên còn lại là tám vạn, mười một vạn, sáu vạn bảy, đúng không? Bây giờ tôi trả tiền ngay.”