Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 167 : Có thể dùng sát thủ

Ngày đăng: 04:14 30/04/20


“Theo tin tức tôi nghe ngóng được thì thật sự chết người rồi, hơn nữa thân phận của người chết còn hơi nhạy cảm, là cháu ngoại của một đại lão quân khu. Cho nên, không chỉ là công thương và đội cứu hỏa, mà cảnh sát cũng đến, chỉ là thân phận của người chết và chuyện chết người tạm thời giữ bí mật, công chúng và truyền thông còn chưa biết.” Bạch Dư Tây trầm giọng nói: “Cho nên tôi muốn biết chuyện này em có phải là hiểu rõ không.”



Tề Tiểu Tô trầm mặc.



Nói thật, cô muốn Minh Phủ đóng cửa, nhưng không muốn có ai chết.



Đến Vu thiếu, cậu ấm của Minh Phủ, cô còn chưa từng muốn mạng của gã.



Nếu như người kia thật sự là bởi vì chuyện này của cô mà chết, cô sẽ áy náy vô cùng, đồng thời, càng căm giận và phẫn nộ với Chúc Tường Đông. Cô mặc dù muốn ân thù rõ ràng, nhưng không muốn liên lụy đến người vô tội.



Hơn nữa, thân phận của đối phương hơi đặc biệt, điểm này, không biết có phải là Chúc Tường Đông mượn chuyện này báo thù riêng không, nếu như đúng, cô tuyệt đối phải tra rõ.



“Tiểu Tô?” Bạch Dư Tây thấy cô yên lặng, không khỏi có chút lo lắng.



“Em không sao, thầy Bạch, cám ơn thầy nói cho em biết tin tức này, em bây giờ vẫn chưa chắc chắn chuyện này có phải do người em tìm làm ra không, nhưng em không muốn đối phương làm như vậy, để em hỏi rõ trước. Người chết đó tên là gì thế?”



“Đỗ Tử Thăng.”



“Được, em biết rồi. Thầy Bạch, vậy chuyện này với bố thầy liệu có….”



“Không cần lo lắng cho ông ấy, ông ấy chỉ là đứng sau đầu tư vốn thôi.” Trong giọng nói của Bạch Dư Tây thoáng có vẻ châm biếm, “Người phụ nữ đó đương nhiên sẽ tìm ông ấy giúp, nếu như ông ấy không nhúng tay vào thì sẽ không ảnh hưởng gì cả, nếu như ông ấy thật sự muốn tức giận vì hồng nhan, vậy thì… để cho ông ấy hy sinh vì hồng nhan đi.”



Lời này đến cuối cùng ít nhiều cũng có phần máu lạnh và bạc bẽo.



Có điều Tề Tiểu Tô sẽ không vì thế mà phê phán anh ta bất hiếu hay là thế nào, dù sao chuyện nhà Bạch gia cô cũng không biết rõ. Lại nói, một ông bố làm loạn bên ngoài, muốn con cái kính trọng thế nào chứ?



“Em hỏi rõ trước. Thầy Bạch, tạm thời thầy đừng tiếp xúc với chuyện này.”



“Được.”




“Được rồi, đây không phải là chỗ để nói chuyện này. Tôi xử lý chuyện ở đây trước.” Tề Tiểu Tô bình tĩnh lại.



Chúc Tường Viêm vò tóc, nói: “Chuyện này tôi sẽ tìm anh tôi hỏi rõ, nhưng mà cô bây giờ nhất định là chọc giận Nghê Hào rồi, tôi nghi ngờ lão ta hôm nay sẽ ra tay, cô nhất định phải cẩn thận một chút, tốt nhất là đi đến đâu cũng đừng rời khỏi tầm mắt của mấy người chúng tôi.”



Tề Tiểu Tô gật gật đầu.



Quay lại bên cạnh Nghiêm lão, Nghiêm lão nhìn Chúc Tường Viêm.



“Vị này là đàn em của cậu Chúc Tường Đông?”



“Vâng, cứ gọi tôi là Tiểu Viêm đi ạ.” Chúc Tường Viêm đối mặt với Nghiêm lão ít nhiều có chút không quá thoải mái, trong lòng Nghiêm Uyển Nghi cũng có chút không dễ chịu.



Theo cô thấy, lúc Chúc Tường Viêm đối mặt với bố cô nên có chút căng thẳng, hoặc là mất tự nhiên, hoặc là phải cố hết sức biểu hiện xuất sắc một chút, như vậy mới đúng chứ. Anh ta tại sao giống như là coi thường bố cô vậy?



Chúc Tường Viêm cảm giác được ánh mắt của cô, đột nhiên có chút chán nản.



“Cậu Tiểu Viêm, hôm nay đến bảo vệ Tiểu Tề sao?”



“Có thể nói như vậy.”



Nghiêm lão ngược lại thở phào nhẹ nhõm, bất kể như thế nào, có chỗ dựa vững chắc như Chúc Tường Đông, Nghê Hào muốn ra tay với Tề Tiểu Tô có lẽ cũng không dễ dàng như vậy.



Sau ba ngày nữa, bọn họ vẫn là mau về thành phố D đi.



Lúc này trên lầu, mặt mày Nghê Hào u ám, ánh mắt lạnh lùng nhìn Quyền Tứ.



“Đây chính là chuyện tốt mà anh làm?”