Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 17 : Thừa cơ đánh cặn bã

Ngày đăng: 04:12 30/04/20


Tề Tiểu Tô kịp thời lùi lại hai bước, đồng thời cũng hơi bực bội, cô đi sát cửa quá.



“Bạn học Tiểu Tô?”



Giọng nói mang theo chút trêu chọc này khiến Tề Tiểu Tô ngẩn ra, ngước mắt nhìn thấy ngay khuôn mặt đó của Bạch Dư Tây.



“Ô, thầy Bạch? Sao thầy lại ở đây ạ?”



Bạch Dư Tây bật cười: “Có phải bạn học Tiểu Tô đã quên mất một chuyện không? Hôm nay em vừa đè tôi xuống đến phát bệnh rồi, thầy chỉ đến bệnh viện kiểm tra thôi mà.”



“Em đè thầy, còn đè đến phát bệnh ạ?” Tề Tiểu Tô chỉ tay về phía mình, suýt nữa nghẹn nước bọt mà chết. Có thể đừng dùng giọng điệu mập mờ kỳ quặc như vậy để nói chuyện được không? Làm cô cảm thấy tim gan như nhảy hết cả lên rồi này!



Hơn nữa, nhìn anh ta thế kia, làm gì có vẻ bệnh tật gì đâu?



Còn nữa, vì sao cứ gọi cô là “bạn học Tiểu Tô” thế?



Tề Tiểu Tô luôn cảm thấy thầy giáo Bạch này nói gì đó quái quái, bất giác lùi về sau một bước.



“Sao hả, bạn học Tiểu Tô định quỵt nợ à?” Bạch Dư Tây đút hai tay vào túi quần, buồn cười nhìn cô.



“Thầy Bạch đang nói gì thế à, em không hiểu lắm, có điều, em nhìn thầy Bạch hiện giờ có vẻ rất tỉnh táo, mạnh khỏe, hoàn toàn không nhìn ra là có bệnh gì.” Thứ duy nhất có bệnh chính là cái kiểu nói kỳ kỳ quặc quặc đó của thầy thôi.



Trong những ngày tháng sau này, mỗi khi Bạch Dư Tây nghĩ lại về quãng thời gian này, anh đều không khỏi cười khổ, ấn tượng ban đầu anh để lại cho người ta không tốt lắm mất rồi.



“Có một số vấn đề không chụp phim thì không nhìn ra được.” Bạch Dư Tây nhướng mày nói.



Tề Tiểu Tô khựng lại, lại nghe tiếng của Hệ thống Tiểu Nhất: “Anh ta hoàn toàn không có vấn đề gì hết, cơ thể khỏe mạnh, tố chất thân thể cũng cao gấp 10 lần cô.”




“Vậy gã đó đắc tội gì em?” Bạch Dư Tây nói rồi tự giễu cợt: “Ừm, đương nhiên, kiểu như tôi thì là vô cớ gây sự lung tung chọc đến em. Nhưng còn gã thì sao?”



Vừa rồi Tề Tiểu Tô vốn rất mất kiên nhẫn với anh ta, nhưng nể tình anh ta tinh mắt như thế, giúp cô diễn một màn kịch để cô được đánh Trần Quang một trận quang minh chính đại, hơn nữa, bây giờ còn tự thừa nhận là vô cớ gây sự lung tung, nên giờ cô cũng không thể tức giận nổi nữa.



Còn việc Trần Quang đắc tội gì cô sao?



Tề Tiểu Tô nhớ đến kiếp trước, khi cô ở đây chăm sóc người bệnh, Trần Quang luôn đến vào buổi tối, có lần cô mệt không chịu nổi liền nằm ở giường bên cạnh ngủ một lát, trong lúc mơ mơ màng màng cảm giác có người nhẹ nhàng kéo tay cô. Cô sợ đến mức mở bừng mắt ra nhìn, Trần Quang đang kéo tay cô định ấn vào chỗ đó của gã, khóa quần gã đã kéo xuống, móc thứ kia ra rồi…



Lúc ấy cô kêu lên một tiếng, vớ lấy đồ đạc bên cạnh ném về phía gã, sắc mặt Trần Quang xám xịt, chạy biến đi mất, nhưng không tới vài ngày sau, Trần Đông lại ám ám chỉ chỉ chửi cô không biết xấu hổ, muốn gạ gẫm em trai út bà ta…



“Bạn học Tiểu Tô?” Bạch Dư Tây quơ quơ tay trước mắt cô.



Tề Tiểu Tô hồi thần lại, “Thầy Bạch, nếu đã không còn chuyện gì nữa, em xin phép đi trước đây.”



“Chờ chút, vừa lúc tôi cũng đang muốn đi, để tôi đưa em về.”



Tề Tiểu Tô hơi cân nhắc một chút rồi gật đầu.



Hiện giờ cũng là một thời cơ tốt, vừa rồi nhớ lại chuyện ghê tởm mà Trần Quang đã làm với cô kiếp trước, trong lòng cô đã không còn dao động nữa rồi, đã quyết định dù thế nào đi nữa, lần này tuyệt đối sẽ không tiếp tục chăm sóc bà cụ Trần kia. Nếu đã vậy, nhất định Trần Đông sẽ gây chuyện đủ kiểu với cô, lại thêm chuyện cô sẽ lập tức muốn đi tìm tài xế gây tai nạn năm đó để lấy lại 5 vạn tệ kia, chuyện này đương nhiên không thể giấu Trần Đông quá lâu, đến lúc đó cô có muốn lấy lại chứng minh thư sẽ càng khó khăn hơn. Thế nên, ngày hôm nay, trước khi Trần Đông về nhà, cô nhất định phải lấy lại chứng minh thư của mình.



“Cảm ơn thầy Bạch.”



Hai người đi tới bãi đỗ xe, nhìn chiếc Porsche màu bạc trước mặt, Tề Tiểu Tô hơi sững sờ.



Đây là xe mà một thầy giáo bình thường có thể mua được sao?