Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 203 : Vận may bùng nổ
Ngày đăng: 04:14 30/04/20
Cà phê vừa mới pha xong nên còn đang bốc hơi nghi ngút. Hoàng Nhược Mi hoàn toàn không ngờ Tề Tiểu Tô lại to gan như vậy, tuy đã nhìn thấy động tác của cô, nhưng lúc cô ta kịp phản ứng thì đã chậm một bước rồi.
Chất lỏng nóng bỏng dội xuống đỉnh đầu làm da đầu cô ta bỏng rát tới mức hét toáng lên, đẩy vội Tề Tiểu Tô ra, nhảy dựng lên.
Hoa Nha vội vàng cầm lấy khăn lông lau giúp cô ta.
Hoàng Nhược Mi giận tím mặt, chỉ vào Tề Tiểu Tô mắng: “Con đĩ không biết điều này! Hoa Nha, hôm nay có khách không?”
“Có, có ạ, bà Lâm kia vừa mới tới, tới lượt em phục vụ...” Hoa Nha vội vàng nói.
“Đưa cô ta đi thay quần áo, hôm nay để cô ta hầu hạ bà già đó thay em đi!” Hoàng Nhược Mi vừa nói vừa ném cái khăn lông xuống người Tề Tiểu Tô vừa ngã trên đất rồi mở cửa đi ra ngoài.
“Vâng! Chị Mi, em giúp chị bôi thuốc và thay đồ...” Hoa Nha vội vàng chạy ra ngoài theo. Tề Tiểu Tô cũng nghe thấy tiếng cô ta sai người bên ngoài vào mang mình đi.
Lúc này, cô đang cố gắng chống đỡ, vừa nghe vậy, trong đầu chợt nảy ra một ý. Cô bổ nhào lên bàn, nhét phôi đá bị đám người đó bỏ quên vào trong không gian của mình.
Vừa làm xong thì có hai gã đàn ông tiến vào đưa cô ra ngoài.
Tề Tiểu Tô gần như bị hai gã đó kéo đi, cô cố gắng duy trì một chút ý thức, nhận ra bọn họ đang kéo mình ra từ phía cửa sau, cách đó không xa là một tòa nhà lớn khác.
Đi được vài bước, Tề Tiểu Tô dùng chút sức lực cuối cùng của mình, tung người nhảy lên, mũi chân dẫm lên mu bàn chân một gã đàn ông rồi nghiến mạnh xuống.
“A, đau chết mất.”
“Con đĩ này!”
Hai gã đàn ông nghiến răng chửi ầm lên, đau quá nên vô thức quăng cô ra.
Tề Tiểu Tô không dám do dự một giây nào, lập tức bò dậy chạy trốn.
Cô hoàn toàn không có sức để chạy xa nên sau khi rẽ vào một khúc ngoặt thì lập tức tiến vào trong không gian.
“Tiểu Nhất, Tiểu Nhất, hiện giờ cậu đã có đủ năng lượng rồi đúng không?”
“Đương nhiên rồi!”
“Vậy tôi quyết định chiếm cái này làm của riêng nhé, tôi thích cái này, sau này sẽ tìm người chế tạo cho tôi một mặt dây đeo cổ và một đôi bông tai.” Tề Tiểu Tô thực sự rất thích viên phỉ thúy lam này. Cô đã từng cầm không ít phỉ thúy, nhưng đây là lần đầu tiên cô cầm một viên phỉ thúy mà không nỡ bán đi hay để Hệ thống hấp thu thế này.
Viên phỉ thúy này thật sự quá, quá đẹp!
“Được, cô cứ giữ đi. Dù sao chúng ta vẫn còn một mảnh áo giáp ở chỗ Thạch Quỷ nữa, chờ lấy được nó rồi, chắc chắn năng lượng của bản Hệ thống sẽ tăng lên rất nhiều!” Hệ thống Tiểu Nhất cũng cảm thấy rất hưng phấn.
“Phải rồi, phải mau ra ngoài đi, sắp tách đá tới nơi rồi.”
“Thuốc trong cơ thể cô thì làm sao bây giờ?”
“Cố nhịn!” Tề Tiểu Tô nghiến răng, trong mắt ngập tràn sự kiên định.
Chính sự dũng cảm, kiên trì và vô cùng kiên cường này của cô đã làm cho cả người cô luôn tản ra một sức hấp dẫn đặc biệt với người khác.
Lúc này, Hoàng Nhược Mi vừa thay quần áo và bôi thuốc xong thì nhận được tin Tề Tiểu Tô chạy mất, mọi người tìm khắp nơi đều không thấy liền quay lại báo tin cho Hoàng Nhược Mi. Hoàng Nhược Mi giận tới mức đập vỡ ly cà phê mà mình yêu thích nhất.
“Một lũ ăn hại!”
Tề Tiểu Tô về tới khu triển lãm, Chúc Tường Đông tiến lên đón cô, hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của cô thì hắn không khỏi nhíu mày.
“Cô tới quán cà phê của Hoàng Nhược Mi à?”
“Xem ra anh cũng biết rõ tình hình.” Tề Tiểu Tô nhìn hắn.
“Con đĩ đó...” Chúc Tường Đông nắm lấy tay cô, “Để tôi đưa cô đi tỉnh táo lại đã.”