Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 212 : Cô ghen
Ngày đăng: 04:14 30/04/20
Cô mở tờ báo ra, bên trong có một con ngươi dính đầy máu tươi, còn có một miếng kim loại màu vàng nhỏ hình dạng giống mí mắt, thực sự rất nhỏ, nhưng khiến cho cô kinh ngạc là sau khi nó bị moi ra khỏi con ngươi thì lại cực kỳ sạch sẽ, hoàn toàn không dính một chút máu nào.
Tề Tiểu Tô lập tức nhặt nó ra rồi lại cuộn tờ báo kia lại: “Con ngươi này phải xử lý thế nào bây giờ?”
“Ném qua một bên đi, cô không dám động vào thì chờ Thiếu soái ra ngoài để anh ấy xử lý.” Làm sao Hệ thống Tiểu Nhất lại không nhìn ra vừa rồi Tề Tiểu Tô nổi đầy da gà chứ.
“Mảnh giáp bảo vệ mắt này không nằm trong phôi đá thì liệu còn được bao nhiêu năng lượng cho cậu hấp thu chứ?” Tề Tiểu Tô hơi lo lắng.
“Còn, năng lượng của giáp bảo vệ mắt vẫn còn nguyên, bản hệ thống chỉ hấp thu năng lượng quanh thân nó. Mảnh vỡ này có năng lượng cao gấp năm lần các vị trí khác, nào, đừng chần chừ nữa.”
Tề Tiểu Tô lập tức dán mảnh vỡ đó lên trán.
Lần này, cô cảm nhận được có một luồng khí mát lạnh chui vào trong trán mình, sự mệt mỏi của cả một ngày lập tức tiêu tan hết.
“Cái giáp bảo vệ mắt này thật thần kỳ.”
Hệ thống Tiểu Nhất tỏ vẻ kiêu ngạo: “Trước kia, khi Thiếu soái tham gia chiến đấu ở Tinh Tế thì có những lúc không ngủ mấy ngày đêm liền, còn cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị kẻ địch phản công ngay. Vì thế, Tướng quân đã mất rất nhiều sông sức cướp về một miếng khoáng thạch vô cùng hiếm có rồi làm ra cái giáp bảo vệ mắt này cho Thiếu soái, ít nhất nó có thể bảo vệ mắt anh ấy không bị mệt mỏi suốt mấy ngày không ngủ nghỉ, cũng giúp anh ấy đỡ buồn ngủ hơn. Toàn bộ Liên minh cũng chỉ có Thiếu soái mới có thứ này.”
“Tướng quân ư? Là bố của Thiếu soái à?”
“Không đâu, thực ra Thiếu soái có xuất thân bình thường, Tướng quân là cấp trên của Thiếu soái, ông ta rất thích anh ấy, còn muốn anh ấy trở thành con rể của mình, đáng tiếc Thiếu soái lại xảy ra chuyện...”
Tề Tiểu Tô nôn nóng: “Phải nhanh lên, dựa theo tra xét của cậu thì Thiếu soái cũng chỉ có cùng lắm bốn ngày nữa thôi.”
“Tôi ra ngoài trước, nhanh chóng kết thúc cược đá rồi quay về thành phố D đã.”
Cô không muốn chờ Úc Hà Tâm tới đây tìm mình để đỡ xảy ra chuyện lại chậm trễ chuyện đi tìm Vệ Thường Khuynh. Hơn nữa, ít nhất ở thành phố D còn có Long Đào, chuyện của Đỗ gia chưa chắc đã không đối phó được. Nếu thật sự không được nữa thì cô cũng có thể kéo Chúc Tường Đông tới, dù sao là anh ta cho người động tay chân, sao có chuyện chỉ mình cô phải gánh chứ.
Cô rời khỏi không gian, đi tắm rửa thay quần áo, lúc đi ra thì thấy có tới sáu cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, hai cuộc của Nghiêm lão, bốn cuộc còn lại đều của Chúc Tường Đông.
Cô gửi tin nhắn cho Chúc Tường Đông trước rồi mới gọi lại cho Nghiêm lão.
“Tiểu Tề, cháu đang ở đâu thế? Không gặp chuyện gì chứ?” Nghiêm lão cũng cực kỳ lo lắng, cô tới thành phố K này mới hai, ba ngày mà đã xảy ra không ít chuyện nên khi không nhìn thấy cô đâu thì ông cũng cảm thấy không yên lòng.
“Cháu không sao ạ, cháu đang ở khách sạn nghỉ ngơi rồi.” Tề Tiểu Tô hỏi về chuyện cược đá làm cho Nghiêm lão không nén được kích động, giọng kể cũng cao hơn mấy phần.
“Tiểu Tề, chắc chắn cháu không biết đâu, chưa tính phần đánh cuộc giữa ta với Nghê Hào, những phôi ngọc mà chúng ta có được, sau khi trừ đi phí tổn thì lợi nhuận thu được ít nhất cũng phải tầm một trăm triệu tám nghìn vạn tệ đấy! Nhưng mà vừa rồi ta cũng đã nói với cậu Chúc Tường Đông ấy rồi, quyền chia lợi nhuận là của cháu, còn có viên ngọc Đế Vương Song Sắc cực phẩm kia nữa, hy vọng cháu sẽ giữ nó lại, chứ bán thì đáng tiếc quá.”
Tề Tiểu Tô không khỏi sửng sốt, cô không ngờ họ lại nhường viên ngọc cực phẩm đó cho mình, phải biết rằng đó là bảo ngọc hiếm có trên đời đấy!
Thực ra, trong lần cược đá này, người thắng lớn nhất chính là cô. Vì cô đã lấy được đến hai mảnh áo giáp cho Thiếu soái, còn có được một viên ngọc phỉ thúy lam cực kỳ quý hiếm từ chỗ Hoàng Nhược Mi, mà còn chẳng ai biết tới sự tồn tại của viên ngọc đó.