Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 219 : Bị xe đâm
Ngày đăng: 04:14 30/04/20
N
ói chuyện xong, Tề Tiểu Tô liền ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, lúc ra tới hành lang liền gọi điện thoại cho Đan Ninh Ninh, nhưng lại chỉ có thông báo của hệ thống là số điện thoại đã hết hạn sử dụng khiến cô rất bực bội.
Có thể là quên nạp tiền chăng?
Nhưng từ sau khi chia tay ở thành phố J, cô vẫn chưa từng gọi được điện thoại cho Đan Ninh Ninh. Không biết có phải vì chuyện của Vạn Phúc mà đến giờ Đan Ninh Ninh vẫn chưa thoát khỏi vết thương lòng, nên không cần tới điện thoại nữa không?
Sau đó, cô lại gọi cho Khưu Linh Phương, trợ lý mới của mình.
Điện thoại vừa kết nối, giọng điệu vui mừng và thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng của Khưu Linh Phương không khỏi làm Tề Tiểu Tô nhướng mày.
“Tề tổng, mấy ngày nay chị không dám gọi cho em vì sợ quấy rầy tới em.”
Vừa nghe lời này liền biết Khưu Linh Phương quả thực chưa có tí kinh nghiệm làm việc nào. Cô ấy không nắm bắt được là lúc nào có thể gọi điện thoại cho Tề Tiểu Tô, khi nào không thể, cũng không biết chuyện tìm văn phòng có thực sự quan trọng hay không, hay là có thể chờ Tề Tiểu Tô quay về rồi mới báo cáo. Cô ấy cứ do dự như thế nên hai, ba ngày cũng chưa gọi được lấy một cuộc điện thoại.
“Hai ngày nay đã tìm được địa chỉ thích hợp nào chưa ạ?”
“Tề tổng, địa điểm thích hợp là phải thuận tiện về giao thông, hoàn cảnh thì phải tốt một chút nên rất khó tìm. Nhưng hôm qua chị cũng tìm được một nơi cách khu chung cư Trường Ninh không xa, môi trường xung quanh rất tốt, nhưng mà... nhưng mà... lại ở cao ốc Hách Uy.” Giọng của Khưu Linh Phương dường như cũng hơi thiếu tự tin.
Là người ở thành phố D nên tất nhiên Tề Tiểu Tô biết tới cao ốc Hách Uy này. 5 năm sau còn có thêm mấy tòa nhà cao tầng được xây dựng lên, nhưng lúc này, cao ốc Hách Uy chính là tòa nhà cao tầng hoành tráng nhất ở thành phố này. Tổng cộng có 31 tầng, tường ngoài bằng kính, là kiến trúc nổi bật nhất ở phía nam thành phố, rất nhiều công ty danh tiếng đều đặt trụ sở ở đây, chỉ cách cao ốc của tập đoàn Lập Hoa một con phố mà thôi.
Cũng vì thế mà tiền thuê nơi này cũng rất đắt đỏ, người ra vào toàn là trí thức tài giỏi, bởi thế nên khi Khưu Linh Phương nhắc tới nó mới tỏ ra thiếu tự tin như vậy.
Nước mắt bà Khưu rơi lã chã: “Mẹ lấy hết tiền gửi ngân hàng của nhà mình ra, tổng cộng... tổng cộng là ba mươi vạn, giờ đã bốn tháng rồi mà người bạn đó lại tắt máy...”
“Gọi cảnh sát thôi!”
“Bố con nói báo cảnh sát cũng vô dụng... Lúc trước vì nghĩ là bạn tốt nên còn không viết cả giấy vay nợ...”
Khưu Linh Phương lặng im nhìn bà.
“Vốn muốn góp cho con chút của hồi môn, mà Tiểu Tuyết đã lớp 11 rồi, học phí đại học của con bé giờ cũng chẳng còn nữa...” Bà Khâu ôm mặt khóc nấc lên.
Khưu Linh Phương thấy bà ấy khóc đau lòng như thế cũng không nỡ trách móc gì, “Bỏ đi, mẹ, coi như mất tiền ngu đi, giờ con và bố đều đã có việc rồi, nhà mình cũng chẳng tới mức không trang trải được cuộc sống.”
“A Linh, mẹ có lỗi với các con...”
Khưu Linh Phương vỗ nhẹ lên tay bà, tự nhiên cảm thấy vai nặng hơn rất nhiều. Đúng lúc này, chuông điện thoại trong nhà vang lên.
“Là nhà của ông Khưu Quý Văn phải không? Đây là bệnh viện nhân dân thành phố D, ông Khưu Quý Văn bị xe đâm trúng, hiện giờ đang cấp cứu...”
Chuyện của Khưu gia, Tề Tiểu Tô hoàn toàn không biết, Khưu Tuyết Phương cũng không biết. Sau khi cô ngắt cuộc gọi với Khưu Linh Phương thì lại hẹn Long Đào, nghe nói hẹn ở Trúc Nhã Cư, Long Đào lập tức đồng ý luôn.
Nhìn thấy cô quay về lớp, Khưu Tuyết Phương rất vui vẻ, kể cho cô nghe đủ mọi chuyện trong trường. Mà Tề Tiểu Tô lên lớp học một tiết này cũng là vì muốn có thời gian suy nghĩ, sắp xếp những chuyện mà mình sắp làm tiếp theo.