Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 28 : Thiếu nữ đấu quyền anh

Ngày đăng: 04:12 30/04/20


Tôn Long được sắp xếp ở phòng bệnh riêng.



Cùng lúc Tề Tiểu Tô lẻn vào, dường như gã cũng vừa mở mắt ra khiến cô sợ hết hồn.



Không phải là bị đâm hai nhát, vết thương rất nghiêm trọng sao? Sao lại không bị hôn mê? Uổng công cô vừa rồi cứ lo lắng u sầu mãi, nếu gã mà hôn mê thì làm sao cô hỏi chuyện được chứ.



Cô bước lại gần giường bệnh, còn chưa nói gì, Tôn Long đã mấp máy đôi môi khô nứt, hơi thở rất nặng nề, nhưng tốc độ nói vẫn rất nhanh: “Xóm Bách Gia, số 301 nhà 80, phía sau đầu giường có khoét một cái hốc, tiền ở trong đó, có 8 vạn, 5 vạn trả cháu, nhờ cháu, làm ơn giúp tôi, đưa 3 vạn còn lại cho mẹ tôi, chìa khóa ở trong giầy tôi.”



Nói xong câu này, căn bản không có thời gian cho cô kịp hỏi đến nửa câu, mắt gã đã nhắm nghiền lại.



“Tôn Long!” Tề Tiểu Tô đưa tay vào mũi gã kiểm tra, cảm nhận được gã còn hơi thở mới thở phào một hơi.



Cô cũng không dám ở lại đây lâu, mò lấy chìa khóa trong giày gã rồi lập tức lách người ra khỏi phòng bệnh.



Lúc vội vàng chạy ra khỏi bệnh viện, tim cô đập mạnh như đánh trống. Cô đứng ven đường, nhìn lại về phía cửa bệnh viện, đưa tay lau mồ hôi ướt đẫm trên trán.



Cô có dự cảm, kiếp này cô sẽ sống phức tạp và kinh hãi hơn kiếp trước rất nhiều.



Giờ đã hơn sáu giờ rồi, thời gian của cô không nhiều, lại không muốn nhờ Bạch Dư Tây lái xe đưa cô qua đó, nên vừa rồi cô mới luồn qua cửa sau, tránh Bạch Dư Tây và Úc Hà Tâm. Nếu để Úc Hà Tâm biết số tiền đó vẫn còn ở đây thì chắc chắn cô ta sẽ thu hồi nó, dù sao đó cũng là tiền kiếm được từ buôn ma túy.



Nhưng cô tuyệt đối không thể nhả số tiền này ra được.




Cái gì?



Tề Tiểu Tô siết chặt chiếc túi xách trong tay, vội vàng hỏi: “Họ bị đưa đi đâu ạ?”



“Địa chỉ bọn chúng để lại kẹp ở khe cửa ấy, bảo cháu phải mau chóng đến đó trước 9 giờ tối nay, nếu không sẽ đánh gãy chân ông ngoại cháu! Cháu mau báo cảnh sát đi!”



Nói rồi người kia lại rụt đầu vào, đóng sầm cửa lại.



Tề Tiểu Tô cảm thấy toàn thân lạnh toát, lao đến trước cửa, rút mảnh giấy kia ra, còn không kịp nhìn một cái đã lao ra ngoài cản chiếc xe taxi vừa chở cô về đang quay đầu xe đi ra kia.



Một góc của khu Nam thành phố D là khu vực người bình thường rất ít lui tới. Vì ở đây không có khu mua sắm cấp trung và thấp, cũng không có làn xe hai chiều, đi đâu cũng không cần đi qua. Ở đây có bảy tám tòa nhà màu sắc rất lạnh, không cao lắm, nhưng cổng nhìn rất khí phách, mặt đất sáng loáng như gương, cánh cửa kính dầy đều mang theo màu xám tro, màu trà hoặc màu vàng sẫm, không thể nhìn một cái mà xuyên thấu được bên trong là gì. Không có nhà hàng, không có cửa tiệm, không có trung tâm thương mại, nhìn cũng không biết là làm gì, hơn nữa, ra vào khu này đều là xe ô tô hạng sang, thỉnh thoảng còn có những người đàn ông cao to mặc đồ bảo vệ đi tuần tra, thế nên người bình thường làm sao dám qua lại khu này.



Nhưng người ở tầng lớp này đều biết, ở đây là nơi giải trí của những người giàu có. Hơn nữa, còn có rất nhiều phương thức tiêu khiển mà người khác không ngờ tới được.



Thiếu nữ đấu quyền Anh chính là một trong số đó.



Tề Tiểu Tô vừa lên xe đọc địa chỉ, tài xế còn kinh ngạc nhắc đi nhắc lại ba lần xem có chắc là cô muốn đi đến địa chỉ đó không.



Lúc này, Tề Tiểu Tô đang cố gắng đè nén cảm giác căng thẳng, đi cùng người đàn ông mà Ngô Kiến sai đứng cửa chờ cô xuống căn hầm ngầm dưới tòa nhà đồ sộ kia.