Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 289 : Chị em tề gia ăn cơm
Ngày đăng: 04:15 30/04/20
Bạch Dư Tây kéo tay cô xuống, anh ta nắm lấy tay cô, nắm thật chặt rồi lặng lẽ nhìn cô một hồi mới nói tiếp: “Tôi thật sự hy vọng mình có thể mạnh mẽ hơn để từ chối ông ấy, tin tưởng dựa vào chính bản thân mình để tìm ra nhân chứng mấu chốt đó. Nhưng mà... Tiểu Tô, ba năm rồi, tôi nằm mơ cũng muốn bắt lấy kẻ đào phạm đáng chết đó. Tiểu Tô, tôi đã đồng ý với ông ấy, tôi đã đồng ý đính hôn rồi.”
Anh ta nhìn cô, mấy ngày không gặp nhưng anh ta phát hiện ra cô lại càng xinh đẹp động lòng người hơn, giống như một đóa hoa kiều diễm đang trong lúc nở rộ nhất.
Anh ta chỉ nhìn cô thôi mà cũng thấy trái tim co rút đau đớn.
Cũng đúng lúc này, anh ta mới phát hiện ra mình yêu cô thật, yêu một học sinh lớp 11 còn sâu sắc hơn anh ta tưởng nhiều.
Anh ta thực sự hy vọng mình có sự quyết đoán để từ chối điều kiện của bố mình, sau đó buông tay theo đuổi cô gái mà mình yêu, nhưng mà...
Tề Tiểu Tô mím môi.
Lúc này nói chúc mừng thì có vẻ không đúng lắm.
Mà nếu khuyên anh ta thì cũng không đúng lắm, cô sợ không cẩn thận sẽ làm anh ta hiểu lầm.
“Chuyện cả đời, thầy... hẳn là nên suy nghĩ kỹ càng.” Cuối cùng, cô chỉ biết thốt lên một câu khô khốc như vậy.
“Tay, tay, tay!” Hệ thống Tiểu Nhất quýnh lên nhắc nhở, “Cô nên rút tay ra đi!”
Tề Tiểu Tô lập tức xấu hổ, rụt tay lại.
Bạch Dư Tây cảm thấy buồn bã và mất mát.
Có lẽ trong tiềm thức, anh ta cũng hy vọng sau khi anh ta nói hết thảy với cô rồi, cô có thể không màng tất cả mà ngăn cản anh ta và Úc Hà Tâm đính hôn.
Liệu nếu cô làm như thế rồi, anh ta mới có lòng tin mà từ bỏ điều kiện kia?
Hay là vì anh ta đã sớm ý thức được rằng Tề Tiểu Tô sẽ không lựa chọn ở bên mình, cho nên anh ta mới từ bỏ cô?
Trong nháy mắt, Bạch Dư Tây cảm thấy mình quá thất bại và ti tiện.
Anh ta cười sầu thảm.
Cô vừa rời khỏi trường học được một đoạn thì có người đuổi theo, gọi lại.
Tề Tiểu Tô quay đầu thì thấy hai chị em Tề Đan Thần và Tề Đan Dương đang thở hồng hộc đuổi theo.
Cô nhíu mày.
“Có chuyện gì?”
Tề Đan Dương trợn mắt: “Này, Tề Tiểu Tô, chị hung hăng quá rồi đấy!”
Cô hung hăng?
Cô còn tưởng mình đã khách khí lắm rồi ấy chứ.
Tề Tiểu Tô thấy hơi buồn cười: “Tụi mày có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
“Bố tao bảo bọn tao đi ăn tối với mày, bố mẹ tao có việc gấp phải đi xa, bọn tao không biết nấu cơm.” Tề Đan Thần nói.
Chuyện quỷ gì đây?
Tề Tiểu Tô còn tưởng rằng mình đã trở mặt với Tề gia rồi chứ, giờ lại có chuyện gì thế này? Cô chẳng hiểu cái quái gì đang xảy ra hết.
Nhưng cô biết, chị em Tề gia không biết nấu cơm, hơn nữa năng lực tự gánh vác cũng rất kém cỏi. Tề gia không có nhiều thân thích để tùy ý gửi con nhờ nuôi hộ, có thì cũng ở quá xa, đám người Trần gia lại không có ai đáng tin hết vì thế nên nếu Tề Tông Bình và Trần Đông có việc gì thì cô chính là bảo mẫu của hai chị em nhà này.
Tề Tông Bình là một người có suy nghĩ rất kiên trì, hiện tại Tề Đan Thần không có năng lực cầm tiền đưa em trai ra ngoài nhà hàng ăn. Tuy rằng Tề Tiểu Tô cũng chẳng biết được chuyện đến hàng ăn thì cần phải có năng lực gì.
“Chú thím đi đâu?”
“Có một ông chú bà con xa mất nên họ phải tới chịu tang, chiều mai mới về.” Tề Đan Thần nhìn Tề Tiểu Tô, cố gắng áp chế sự ghen ghét đang nổi lên trong lòng.
Sau khi Tề Tiểu Tô rời khỏi nhà cô ta thì càng trở nên xinh đẹp hơn, sống cũng ngày càng tốt hơn, nhìn một thân quần áo hiệu VIV kia mà xem, còn cả cái balo kia nữa, cô ta cũng nhận ra nhãn hiệu của nó, nghe nói túi xách của nhãn hiệu ấy rẻ nhất cũng phải năm trăm tệ trở lên.