Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 292 : Không khí quỷ dị

Ngày đăng: 04:15 30/04/20


Chủ nhiệm Vương Hóa Như vừa nghe vậy thì nét mặt trở nên méo mó.



Sau lời đồn bị bao nuôi, Tề Tiểu Tô tìm tới văn phòng thầy hiệu trưởng, lúc con bé lấy áo và tiền đập người, anh ta cũng ở đó.



Sau đó, cô bé này đã nói chuyện lại với thầy hiệu trưởng và Nghiêm Tắc Thâm của tập đoàn Lập Hoa, chính anh ta là người pha trà.



Sau đó nữa, cô bé ấy muốn mở công ty, chính hiệu trưởng Dương đã giúp đỡ và giới thiệu Văn Nhĩ Định, anh ta cũng đã liên hệ giúp cô.



Lại sau sau đó nữa, anh ta thấy được tin tức về tràng cược đá kinh thiên giữa Nghiêm lão và Nghê Hào ở thành phố K, hiệu trưởng Dương nói với anh ta rằng, Tề Tiểu Tô cũng có mặt ở đó, hơn nữa chính cô ấy là người giúp Nghiêm lão thắng được Nghê Hào.



Lại sau sau sau đó, hiệu trưởng Dương gọi điện thoại cho Nghiêm Tắc Thâm, nghe bọn họ nhắc tới một hạng mục giá trị hai trăm triệu ở thành phố D, mà nghe đâu chính Tề Tiểu Tô thắng được nó từ tay của Nghê Hào.



Hiệu trưởng Dương từng than ngắn thở dài nhắc tới Tề Tiểu Tô với anh ta: “Nhất Trung của chúng ta sắp sửa xuất hiện một nhân vật đứng trên đỉnh cao phong vân rồi.”



Một Tề Tiểu Tô như thế có thể lấy thành tích học tập ra để mà nói sao?



Thành tích học tập có kém một chút thì cũng có là gì đâu chứ!



Hơn nữa, giữa trưa hôm nay, bọn họ có đi ăn với cô giáo Dương, cô Dương vui vẻ nói với hiệu trưởng Dương rằng: “Bài mini test tiếng Anh của Tề Tiểu Tô hôm nay được 98/100 điểm đấy ạ! Chỉ sai đúng một từ! Mà em vẫn luôn nhìn con bé, hoàn toàn không gian lận chút nào!”



Vậy nên, thành tích của cô ấy thật sự không tốt sao?



Chủ nhiệm Lưu của bộ giáo dục thành phố liếc nhìn Tề Tiểu Tô: “Trẻ con bây giờ đặt quá nhiều sự chú ý vào làm đẹp và yêu đương sớm nên thành tích học tập không tốt cũng đúng thôi.”



Vương Hóa Như muốn lau mồ hôi.




Tiêu Khoa sững sờ cả người, anh ta và Vương Hóa Như đôi khi gặp nhau trong các bữa liên hoan thì sẽ uống với nhau một, hai ly, sao lại nói hiếm có cơ hội được? Anh ta không hề biết được rằng “hiếm có cơ hội này” mà Vương Hóa Như nói là nói khó có cơ hội được uống rượu với Tề Tiểu Tô.



Hai người uống với nhau một chén, sau đó anh ta bị Vương Hóa Như kéo ngồi xuống.



Chủ nhiệm Lưu nhìn ra có gì đó không đúng nên thái độ cũng hơi thay đổi, liền hỏi Vương Hóa Như: “Cậu biết học sinh này à?”



“Biết, gặp lần đầu tiên ở văn phòng của thầy Dương.”



Vì chủ nhiệm Lưu và Tiêu Khoa có thể coi là bạn bè tương đối tốt, Vương Hóa Như không muốn giữa hai bọn họ xảy ra chuyện cãi cọ gì, ở trong lòng anh ta, Tề Tiểu Tô là người dám trêu vào cả Nghê Hào, đâu phải là người bọn họ có thể đánh đồng được chứ. Vì thế, những lời này của anh ta cũng coi như là đã thức tỉnh cả hai người bạn tốt.



Làm gì có chuyện vô duyên vô cớ mà hiệu trưởng Dương gọi học sinh tới văn phòng mình của mình được.



Khác với không khí căng thẳng trên bàn ăn của người lớn, bên bàn ăn của đám trẻ con lại tương đối quỷ dị. Con trai Tô Vận Thông là Tô Á Thiên phát hiện ra một nam sinh sau khi lặng lẽ nói một hai câu với mấy đứa còn lại thì thái độ của mọi người trong bàn tự nhiên tốt với cậu hơn hẳn.



Nhưng mà bọn họ chỉ xoay quanh đề tài về Tề Tiểu Tô.



Cậu và Tề Tiểu Tô tuy là chị em họ nhưng lại không quá thân với bà chị họ này, hỏi ba câu thì hai câu không biết, Tề Đan Thần đành phải trả lời hộ.



“Đan Thần, bạn cũng học ở Nhất Trung à? Sao mình lại chưa thấy bạn ở trường bao giờ nhỉ?” Con gái của chủ nhiệm Lưu là Lưu Manh hỏi.



“Học sinh ở Nhất Trung nhiều mà, hơn nữa em mới học cấp hai thôi, chị là học sinh lớp 10 rồi, không thấy em bao giờ cũng bình thường mà.” Tề Đan Thần mỉm cười đáp.



Không ai biết được, trong lòng cô ta ghen ghét muốn chết đi được rồi.