Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 298 : Bao ăn bao ở không cần tiền
Ngày đăng: 04:15 30/04/20
“Sao? Có phải muốn tiếp tục dùng tôi nữa không?”
Giọng chế nhạo của Chúc Tường Đông làm Tề Tiểu Tô câm lặng.
Quả thực không thể tâm sự nổi.
Cô lập tức nói: “Nếu tôi muốn tìm vệ sĩ thì phải tới đâu để tìm mới đáng tin cậy?”
Chúc Tường Đông nghe nói vậy liền nở nụ cười: “Sao, rốt cuộc cũng sợ chết rồi à? Muốn tìm vệ sĩ sao? Người không sợ trời không sợ đất, đắc tội với bao nhiêu nhân vật vĩ đại như cô Tề Tiểu Tô thì quả đúng là nên tìm mấy vệ sĩ áo đen thân thủ bất phàm rồi. Có muốn mời tôi không? Thân thủ của Chúc mỗ cũng không tính là dở lắm đâu.”
“Chắc chắn tôi không mời nổi Chúc lão đại rồi.”
“Bao ăn bao ở, không cần tiền?”
“Được, vậy giúp tôi bảo vệ một người?”
“Không phải bảo vệ em à, thế thôi. Chúc mỗ thích chọn chủ cũ hơn.” Chúc Tường Đông nói, “Ngày mai tôi sẽ về thành phố K, tối ăn cơm với nhau một bữa đi, có chuyện muốn nói với em.”
Vốn dĩ hắn đã định gọi điện hẹn rồi, không ngờ cô lại gọi tới trước.
“Được, 7 giờ nhé.” Tề Tiểu Tô nghĩ rồi lại nói thêm, “Hẹn nhau ở Thái Phong đi. Nếu không biết ở đâu thì anh cứ tra trên bản đồ ấy.”
“Thái Phong hả? Ở ngay bên cạnh khách sạn tôi ở.”
“Trùng hợp thế à?”
“Được, tôi chờ em 7 giờ tối nay.” Chúc Tường Đông nói xong liền cúp máy. Chưa tới một phút, hắn đã lại nhắn tin tới, trên đó là tên một công ty vệ sĩ ở thành phố J kèm theo số điện thoại của người quản lý.
Tề Tiểu Tô biết Chúc Tường Đông rất am hiểu vấn đề này. Hơn nữa, bản thân hắn cũng là xã hội đen, vệ sĩ nhà nào có trình độ cao, có thể chống lại được những người kia, hắn sẽ rõ ràng hơn.
Tô Á Thiên mơ mơ màng màng, vẫn còn ngẩn người ra, gật mạnh đầu một cái theo bản năng.
“Cần hồ sơ gì, học phí thế nào thì chủ nhiệm Vương cứ nói thẳng với em họ em là được ạ!” Tề Tiểu Tô thấy Lưu Manh được đẩy ra thì lập tức nói một câu rồi đi về phía đó.
“Không có vấn đề gì, dưỡng thương một thời gian là ổn.” Bác sĩ đưa kết quả xét nghiệm cho họ.
Vợ chồng chủ nhiệm Lưu đều thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Manh đã tỉnh lại, vừa nhìn thấy bọn họ liền bật khóc.
“Bố, mẹ, con có bị...”
Chuyện đầu tiên cô bé muốn hỏi là liệu mình có bị vấy bẩn không?
“Không đâu, không đâu, mấy đứa bé đã cứu được con rồi!” Bà Lưu lập tức gạt nước mắt an ủi cô.
Lúc này, Tô Á Thiên lại nói: “Là chị của tôi một mình đá văng cửa cứu bạn đấy.”
Lúc này, mấy người nhà họ Lưu mới biết rõ chuyện xảy ra lúc đó hơn. Lưu Manh nhìn Tề Tiểu Tô, đỏ mắt cảm ơn.
“Lưu Manh, em cũng rất dũng cảm, là do em đã tranh thủ kéo dài thời gian cho mình. Chị có thể hỏi em mấy vấn đề được không?” Tề Tiểu Tô hỏi: “Đúng rồi, cuối tuần này em họ của chị sẽ chuyển tới Nhất Trung, cũng là lớp nhất đấy, đến lúc đó chắc phải làm phiền em giúp cậu ấy làm quen với mọi người.”
“Được ạ, không thành vấn đề.”
Vợ chồng chủ nhiệm Lưu dẫn Vương Hóa Như ra ngoài, Tề Tiểu Tô và Tô Á Thiên ngồi trong phòng bệnh nói chuyện phiếm với Lưu Manh. Lúc hỏi tới người đàn ông kia, Lưu Manh rất chắc chắn là hắn ta không cố ý nhằm vào mình, vì lúc cô tới WC còn thấy hắn đang đùa giỡn một nữ phục vụ của nhà hàng nhưng lại bị nữ phục vụ đó mắng vài câu.
Lúc đó, cô thấy người đàn ông ấy bị mắng thì cũng không nói gì, cứ tưởng không có nguy hiểm, ai mà biết được sau đó hắn lại xoay người đuổi theo mình.