Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 300 : Từng người ra chiêu
Ngày đăng: 04:15 30/04/20
Khưu Linh Phương tự đi chuẩn bị công việc mà Tề Tiểu Tô đã lên lịch. Hiện tại cô có sức mạnh làm việc mạnh chưa từng có. Tề Tiểu Tô không chỉ có ơn tri ngộ mà còn giúp cô giải quyết tiền thuốc men, có thể coi là ân nhân của cả nhà họ. Cô cảm thấy ngoại trừ cố gắng làm việc ra thì chẳng biết làm gì để báo đáp Tề Tiểu Tô cả.
Mặc dù hiện tại cô vẫn đang học làm trợ lý nhưng cũng học rất nhanh.
Tề Tiểu Tô không biết rằng mỗi ngày, hễ cứ rảnh ra là cô lại lên mạng tham gia khóa học làm thư ký.
Lúc này, Bạch Thế Tuấn cũng nhận được báo cáo của người bên dưới.
“Không hiểu sao Tề Tiểu Tô cứ ở trong bệnh viện, vẫn luôn bên cạnh Lưu Manh, người của bọn tôi không tiện ra tay.”
“Nó ở bên cạnh Lưu Manh làm gì?”
“Không rõ lắm.”
Bạch Thế Tuấn nhíu mày, thầm chửi một câu.
Tề Tiểu Tô quả nhiên rất khó chơi! Cô ta ở đó làm gì chứ?
Nghĩ rồi lão lại nói: “Nghĩ cách tìm người dụ cô ta đi, giả làm bác sĩ trà trộn vào trong đó. Tôi mặc kệ cậu dùng cách nào, nhất định phải tạo ra thương thế bị cưỡng bức cho Lưu Manh kia. Sau đó lập tức tìm phóng viên tới phỏng vấn.”
“Chuyện này...” Người nọ lại nói: “Bố của Lưu Manh là chủ nhiệm bộ giáo dục, hơn nữa bản thân cô bé mới học lớp 10, hiện tại Bạch thiếu đang ở Nhất Trung, liệu có gây ảnh hưởng gì tới cậu ấy...”
“Đầu óc cậu bị cửa kẹp à? Ảnh hưởng gì tới nó được chứ?”
Người nọ ngập ngừng mãi không nói thành lời.
“Việc này phải làm ngay lập tức, càng kéo dài thì đến lúc đó có làm ra thương thế cũng không ổn. Nhất định trong hôm nay phải xong.” Bạch Thế Tuấn trách cứ.
Người nọ chỉ có thể vâng một tiếng.
Mà Bạch Thế Tuấn cũng không biết rằng cuộc điện thoại này đã bị Hệ thống Tiểu Nhất chuyển cho Tề Tiểu Tô. Tề Tiểu Tô nghe xong liền nổi giận.
Cậu ta vừa mới bước chân qua cửa thì Tề Tiểu Tô lập tức đưa cả Lưu Manh và bình truyền nước vào trong không gian, sau đó cũng vào theo, cô thay quần áo, đội mũ và kính râm lên rồi lén rời khỏi bệnh viện.
Khi cô vừa mới rời khỏi bệnh viện không bao lâu thì có một y tá đẩy xe thuốc vào phòng, cô ta đeo khẩu trang, ánh mắt hơi hoảng loạn.
Phải làm chuyện đó với một thiếu nữ là việc quá thiếu đạo đức, cô ta cũng không muốn làm thế chút nào. Nhưng nghĩ tới việc nếu không làm thì bản thân sẽ đắc tội với người không nên đắc tội, lại còn một số tiền lớn thế kia nữa, cô ta liền cắn chặt răng hạ quyết tâm.
Làm!
Cô ta đẩy xe đi tới giường rồi lập tức ngây ngẩn cả người.
Lưu Manh đâu?
Vừa hoảng hốt vừa kinh hãi, cô ta lập tức tìm khắp nơi, lại lao ra cửa hét lên: “Lưu Manh? Lưu Manh?” Tô Á Thiên đang ở trong một phòng bệnh khác nghe thấy cô ta gọi tên Lưu Manh thì tim suýt nhảy ra ngoài.
Quả thực có người tới tìm Lưu Manh sao? Liệu có phải là y tá nào đó tới đổi thuốc cho cô ấy không?
Trái tim Tô Á Thiên đập thình thịch, nhưng trong đầu nhớ kỹ lời dặn của Tề Tiểu Tô nên cứ ngồi ở trong mà không ra. Một lát sau có bác sĩ tới tìm người, sau đó nghe thấy y tá nói đã tìm số điện thoại của bố mẹ của bệnh nhân và gọi cho chủ nhiệm Lưu rồi.
Hình như lớn chuyện rồi!
Nếu chủ nhiệm Lưu tới thì phải nói thế nào đây?
Tề Tiểu Tô nghe Hệ thống Tiểu Nhất báo cáo, lại nhìn Lưu Manh vẫn còn đang hôn mê trong không gian rồi nói với tài xế xe máy: “Bác tài à, phiền bác nhanh hơn một chút cho cháu với!”
Giờ đúng là giờ tan tầm nên cô chẳng rảnh mà vẫy một cái taxi, xe ôm tuy rằng không quá an toàn nhưng sẽ nhanh hơn nhiều.
“Được rồi, tôi mang cô đi đường nhỏ nên sẽ nhanh hơn nhiều.”
Bác tài này quả thực liền tăng tốc rồi rẽ vào một hẻm nhỏ, rẽ trái rẽ phải một hồi, rất nhanh đã tới trước cửa khách sạn mà đám người Chúc Tường Đông đang ở.