Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 303 : Tiểu thiên bị tóm

Ngày đăng: 04:15 30/04/20


Lúc Nghiêm Uyển Nghi tới, Tề Tiểu Tô đã kéo Chúc Tường Viêm ở trong không gian ra, đang dùng tay ấn vào huyệt của anh ta. Chúc Tường Viêm kinh hãi như thoát ra khỏi một cơn ác mộng, ngay lập tức nhảy dựng lên.



“Mẹ kiếp, chuyện gì xảy ra thế?” Chúc Tường Viêm nhìn xung quanh, phát hiện ra mình đang ở bệnh viện thì lập tức kinh ngạc: “Sao chúng ta đã tới được đây rồi vậy?”



Anh ta lại nhìn Tề Tiểu Tô ngồi trên ghế, mắt trừng lên: “Làm sao để ra khỏi khách sạn? Làm sao để tới được bệnh viện này thế? Tề Tiểu Tô, cô được lắm, ra tay cũng thật tàn nhẫn, chỉ một cái đã đánh ngất tôi luôn rồi.”



Tề Tiểu Tô đỡ trán: “Chúc Tường Viêm, anh vừa phải thôi, hét đủ chưa hả? Tai tôi bị anh làm cho phát đau rồi đấy, đây là bệnh viện, anh bé bé cái mồm lại đi!”



Chúc Tường Viêm đờ người rồi lập tức thả lỏng, ôm bụng ngồi xuống bên cạnh, duỗi chân ra, thở dài: “Ôi chao, thật sự là hành hạ chết tôi rồi!”



“Anh còn không biết xấu hổ mà nói thế à, không thấy mất mặt sao? Điểm tâm gì mà anh có thể nuốt thẳng xuống như thế, rốt cuộc là mấy kiếp rồi không được ăn hả?”



Tề Tiểu Tô không nhịn được lên tiếng khinh bỉ.



Chúc Tường Viêm không ngồi yên, đứng lên trừng mắt với cô: “A, Tề Tiểu Tô, cô nói vậy là quá không trượng nghĩa đâu nhé, chẳng phải lúc này cô nên thông cảm với tôi hay sao? Cô không biết chứ, người ta làm thứ kia y như một viên chocolate nhỏ bằng hạt đậu kẹp ở giữa miếng bánh, cắn vào trơn tuột rồi bị nuốt luôn xuống, lấy đâu ra mà đói mấy đời chứ hả, Chúc Tường Viêm tôi đến mức như thế sao?”



“Nuốt nhiều không?”



“Ai mà biết, chắc phải năm, sáu viên gì ấy, có thể là do dạ dày tôi không hợp với thứ này nên cứ đau mãi.” Chúc Tường Viêm quan sát bệnh viện, “Bệnh viện này nhìn được nhể, chúng ta ở đây làm gì mà cứ ngồi đần ra đó mãi thế?”



“Đây là bệnh viện tư nhân cao cấp nhất thành phố D này, chúng ta đang chờ Uyển Nghi tới, chị ấy có một đàn anh đang làm bác sĩ ở đây, đợi lát nữa anh ta sẽ khám cho anh xem thế nào.”



“Sao cô lại tìm cô ấy?” Sắc mặt Chúc Tường Viêm lập tức trở nên ngượng ngùng.




Lúc này, trong bệnh viện nhân dân, bà Lưu vì tìm người mà sắp khóc tới nơi, không nhịn được liền làm ầm lên với bệnh viện.



Con gái của bà biến mất ở bệnh viện thì bệnh viện phải chịu trách nhiệm, mà bệnh viện lại nói là người bệnh tự đi, hơn nữa trong camera hoàn toàn không thấy gì, vậy nhất định là do người bệnh tự tránh né theo dõi, đây là một vụ bỏ trốn có âm mưu.



“Nói không chừng, cô bé ấy muốn nhân cơ hội này để trốn nhà đi.” Một y tá nào đó vừa nói lời này liền lập tức khiến cho bà Lưu tức giận.



“Cô nói cái gì thế hả? Hả? Manh Manh nhà chúng tôi luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không hề có yêu sớm hay yêu qua mạng, sao có thể đột nhiên trốn nhà đi được? Ô, các người tỏ thái độ gì thế hả? Làm mất người còn muốn nhục mạ con gái của chúng tôi nữa đúng không?”



“Xin lỗi bà Lưu, cô bé này vừa mới tốt nghiệp, không biết nói năng...” Quản lý bệnh viện cũng ý thức được không ổn nên lập tức nói đỡ.



“Cô bé cái gì chứ, đã hai mươi mấy tuổi rồi đúng không? Sao không nói gì hả? Được, giờ tôi cũng chẳng nói mấy cái này với các người nữa, quan trọng bây giờ là phải tìm người! Khắp bệnh viện đều có camera, các người nói xem nó tránh đi thế nào hả? Chẳng lẽ con gái của tôi là điệp viên 007 chắc?”



Tô Á Thiên trốn ở bên ngoài, nghe thấy tiếng cãi nhau bên trong, cảm thấy đầu sắp nổ tung rồi.



“Chị, rốt cuộc chị đi đâu thế, mau về đi...”



Đúng lúc cậu đang giậm chân sốt ruột thì một người đàn ông mặc áo blouse trắng bỗng tiến lại gần, túm chặt lấy cánh tay cậu.



“Cuối cùng cũng bắt được mày rồi!” Người nọ nghiến răng rồi dùng sức kéo cậu ra ngoài.



“Ông...” Tô Á Thiên đang định mở miệng thì người đàn ông kia giơ tay lên “chém” xuống làm cậu hôn mê bất tỉnh.