Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 308 : Chị của con là ai chứ
Ngày đăng: 04:15 30/04/20
“Con... con... con... con... con... con... nói cái... cái gì?”
Tô Vận Thông khiếp sợ tới mức lắp ba lắp bắp.
Tô Á Thiên trừng mắt với ông ta, cực kỳ chán ghét biểu hiện vừa rồi của bố mẹ mình, cũng thấy khá bực bội, trong lòng cực kỳ lo lắng, sợ rằng dáng vẻ này của họ sẽ phá hủy quan hệ giữa cậu và Tề Tiểu Tô, vì thế giọng nói cũng rất lớn.
“Nói gì bố không nghe thấy à! Chuyện đi học với chị con mà nói chỉ cần một câu là xong! Chị ấy đã sắp xếp cho con xong rồi, tuần sau đi báo danh là được.”
“Chuyện này... chuyện này là thật sao?” Tô Vận Thông và La Hiểu cùng nhìn nhau, sợ tới mức đầu óc cũng trở nên đần độn, mất một hồi lâu mới nói tiếp: “Không phải là... không phải là trường trung học linh tinh như kiểu Đức Dục đấy chứ?”
Thành phố D có rất nhiều trường cấp ba, loại trường như Đức Dục là trường dân lập, mà còn chẳng phải kiểu trường quý tộc, chỉ là trường loại ba, học sinh toàn là những người học yếu kém, kinh tế trong nhà cũng chẳng ra sao, học phí chỉ có hai, ba ngàn, nhưng phong cách học tập ở một trường trung học như thế rất tệ, đám học sinh cũng không mấy khi hướng về chuyện thi đại học. Nếu học ở những trường đó mà có thể thi vào những trường đại học hạng bét cũng coi như không tồi rồi.
Tô Vận Thông cũng từng tìm hiểu qua, trường cấp ba Đức Dục học hành kém nhất, học sinh thì yêu sớm thành phong trào, hàng ngày đủ kiểu học sinh đánh nhau, trốn học, cái gì cũng có.
Loại trường học như thế thì đâu cần cố gắng đi tranh suất học đâu? Có khi báo danh lúc nào là có thể đi học lúc ấy ngay ấy chứ?
Nghĩ tới đây, Tô Vận Thông càng tức giận hơn, lại nhìn Tề Tiểu Tô, cả giận mắng: “Tiểu Tô, mày có ý gì thế hả? Cái loại trường như Đức Dục mà để Tiểu Thiên vào học thì lấy đâu ra tiền đồ nữa! Tiểu Tô, tuy rằng mày họ Tề nhưng cũng mang một nửa dòng máu của Tô gia, giờ Tiểu Thiên là cháu trai duy nhất của Tô gia, mày định hủy hoại nó hay sao hả?”
“Bố! Bố không thể ngậm miệng lại được à?” Tô Á Thiên tức tối quát lên: “Bố nói cái quái gì thế? Nhất Trung! Nhất Trung của thành phố D đấy! Là trường mà chị ấy đang học đấy! Trung học Đức Dục cái quái gì chứ, còn chưa nghe bao giờ! Chị của con là ai chứ hả? Đã ra tay thì chắc chắn phải là tốt nhất, sao chị ấy có thể hại con được!”
“Nhất Trung!”
La Hiểu hít sâu một hơi: “Thật sao, Nhất Trung á?”
Giọng điệu này có vẻ không thích hợp lắm.
Xem ra, Chúc Tường Viêm đã thật sự muốn lùi bước rồi.
“Cô Tề, đồ đã được gửi tới chỗ Bạch Thế Tuấn, có lẽ lúc này đã tới nơi rồi.”
Điện thoại của vệ sĩ gọi tới: “Còn nữa, buổi tối chúng tôi sẽ cắt cử người lần lượt trông Lưu Manh, cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Được, cảm ơn anh!” Tề Tiểu Tô thực sự vừa lòng với nghiệp vụ của bọn họ.
“Tiểu Tô, cháu tới rồi à?” Tô Vận Đạt vọt vào nhà, trong tay còn xách một túi trái cây, lo lắng hỏi: “Có phải tới nói chuyện công việc với cậu không?”
Tề Tiểu Tô cười: “Cậu út gấp gáp quá đấy.”
Mà lúc này, ở Bạch gia, giúp việc mở cửa nhận lấy một cái thùng giấy được gửi chuyển phát nhanh tới.
Bà ta mang nó vào phòng khách, Bạch Thế Tuấn vừa ăn cơm xong, đang chuẩn bị ra vườn hoa đi dạo một chút.
“Ngài Bạch, ngài có bưu phẩm khẩn cấp.”
“Bưu phẩm khẩn cấp?” Bạch Thế Tuấn nhíu mày nhận lấy thùng giấy.