Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 317 : Sơn trang long gia thần bí
Ngày đăng: 04:15 30/04/20
Hai tài xế đầu tiên vừa thấy địa chỉ liền không thèm nói có đi không mà lái xe phóng thẳng luôn làm cho cô ôm đầy một bụng tức.
Tài xế thứ ba là một người phụ nữ, sau khi nhìn thoáng qua địa chỉ thì nói với cô: “Em à, em đi tới nơi đó thì phải thanh toán trước, hơn nữa còn phải trả tiền xe gấp đôi.”
Tề Tiểu Tô sửng sốt: “Tại sao ạ? Đúng rồi, chị à, em muốn hỏi một chút, tại sao em bắt mấy xe mà tài xế vừa thấy địa chỉ này đã từ chối luôn thế ạ?”
“Em có đi không? Nếu em đi thì lên xe rồi chị nói cho mà biết.”
Tề Tiểu Tô kéo cửa xe, ngồi lên.
“Trả tiền xe trước đi, 100 tệ.”
Tề Tiểu Tô không biết nơi đó ở đâu nhưng có lẽ vẫn trong phạm vi thành phố D, hiện tại đã không còn sớm nữa, cô cũng chẳng nên vì 100 tệ này mà đến trễ, vì thế liền móc tiền đưa cho tài xế.
Nữ tài xế thu tiền xe rồi mới thở phào, vừa lái xe vừa hỏi: “Em gái, có phải lần đầu tiên em tới nơi đó không thế?”
“Vâng. Có vấn đề gì không ạ?”
“Cũng chẳng có vấn đề gì cả đâu, có điều nơi đó toàn là sở hữu tư nhân, em muốn tới Long gia đúng không?”
Long gia?
Chẳng lẽ địa điểm tổ chức buổi tiệc là ở Long gia sao?
Nghiêm Tắc Thâm cũng không nói rõ với cô chuyện này.
Long gia này cô chưa từng nghe nói bao giờ, Nghiêm lão và Nghiêm Tắc Thâm cũng chưa từng nhắc tới, chẳng lẽ là người có thân phận gì đặc biệt à?
“Những người khác ở Long gia cũng không có gì, nhưng mà Long gia lại có một bà già, bà già này rất nổi tiếng trong giới lái xe bọn chị, còn là tiếng xấu nữa.” Nữ tài xế kể, “Đương nhiên, cũng không phải tất cả cánh lái xe đều biết, nhưng ai lái taxi ở đây lâu sẽ biết bà già đó chẳng dễ chọc chút nào.”
“Đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Nghiêm Tắc Thâm vỗ trán một cái: “Cô còn chưa có xe à? Cũng chưa có tài xế riêng đúng không? Tại tôi, tại tôi, tôi không nghĩ ra.”
Tề Tiểu Tô nương theo ánh đèn quan sát anh ta sau đó kinh hãi hỏi: “Nghiêm tổng, anh làm sao thế?”
Nghiêm Tắc Thâm nhìn gầy đi rất nhiều, hai mắt đầy tơ máu, người không hề có một chút tinh thần nào giống như đã thức ba ngày ba đêm chưa được ngủ vậy.
Mới có vài ngày không gặp thôi chứ mấy.
“Nghiêm gia xảy ra chuyện gì sao?” Nghiêm Uyển Nghi cũng không nói gì với cô cả.
Nghiêm Tắc Thâm lắc đầu: “Đừng hỏi nữa, việc này nói ra dài lắm, vào trước đi đã.”
Bước qua cổng, Tề Tiểu Tô liền cảm thấy đình viện rất sâu, khắp nơi đều là cảnh đẹp.
Ánh đèn sáng ấm áp khắp vườn hoa, tiếng nhạc du dương êm ái. Cách đó không xa là nhà chính, tường kính kéo dài, có thể nhìn thấy bóng người lay động ở bên trong, có người đứng thành một nhóm, nâng chén khẽ chạm nhau, có người lại đang ôm nhau khiêu vũ.
“Bố tôi chưa từng nói cho cô biết về sơn trang Long gia này à?” Nghiêm Tắc Thâm hỏi.
Tề Tiểu Tô lắc đầu.
“Xin lỗi nhé, hai ngày nay tôi bận tối tăm mặt mũi nên suy xét không chu đáo, đáng lẽ nên đón cô tới đây mới đúng.”
“Không sao ạ, chẳng phải tôi cũng đã tới rồi sao? Nghiêm tổng, rốt cuộc Long gia này có địa vị thế nào?” Cảm giác có vẻ thần bí. Làm chủ của cả một khu núi rừng lớn như thế, lại xây dựng hẳn một trang viên, vậy mà chẳng hề có thanh danh gì, vừa nghĩ đã biết là cố ý khống chế.
Chuyện này không phải gia tộc bình thường có thể làm được.
“Cái này cũng không phải của Long gia.” Nghiêm Tắc Thâm giải thích, “Nói của Long gia là hiểu lầm, sơn trang này có tên là sơn trang Long gia nên người ngoài tưởng chủ nhân của nó họ Long, thực ra không phải.”
Không phải?