Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 320 : Đây là đế vương lục

Ngày đăng: 04:15 30/04/20


Tề Tiểu Tô ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, từ xưa tới giờ, quan quyền vẫn luôn đứng trước kinh doanh.



Trước kia cô không có cơ hội tiếp xúc với đám người này, đêm nay cũng coi như được mở rộng đầu óc.



Tề Tiểu Tô đang định bước tới thì Hệ thống Tiểu Nhất kêu lên: “Đứng lại! Cô định làm gì hả?”



Tề Tiểu Tô bị tiếng hét của nó dọa cho sợ hãi: “Tôi có làm gì đâu!”



“Tề Tiểu Tô, bản Hệ thống cảnh cáo cô nhá, giờ cô là người của Thiếu soái rồi, dù mụ già đó có là quan thất phẩm hay nhất phẩm thì cô cũng không được chạy theo ăn nói khép nép, lấy lòng mụ ta như đám người kia. Làm người của Thiếu soái thì phải sắt đá, vững vàng biết chưa? Nếu không bản Hệ thống sẽ mật báo với Thiếu soái...”



“Cậu câm miệng ngay.” Tề Tiểu Tô cạn lời, “Tôi chỉ muốn tìm một chỗ ngồi xuống, đứng đây quá thu hút mắt người khác.”



Cô cũng không đến mức phải chạy đi nịnh bợ người khác như thế nên mới muốn tìm một góc tối tăm để tránh đầu sóng ngọn gió. Nghe xem, cái thằng nhãi Hệ thống Tiểu Nhất này vừa nói gì chứ!



Nhưng lúc này đã muộn rồi.



Cô thấy bà già kia đúng lúc lại quay đầu sang đây, bên này hoàn toàn trống trơn, chỉ có một mình cô đứng nên cực kỳ nổi bật.



Ánh mắt bà già đó rất sắc sảo, như bắn ra hai mũi tên từ phía xa làm Tề Tiểu Tô nhảy dựng trong lòng.



“Hình như bà ta không vui thì phải.”



Hệ thống Tiểu Nhất phát ra âm thanh đầy vẻ khinh bỉ: “Không vui thì không vui, cô không phải sợ, chờ Thiếu soái về rồi thì dù sau lưng mụ ta có là ai, Thiếu soái cũng tuyệt đối có thể chống lưng cho cô.”



“Cậu tin Thiếu soái thế cơ à? Anh ấy đi cũng chỉ có tám tháng, trong thời gian tám tháng, cậu tưởng anh ấy có thể từ một anh lính quèn lên làm Thiếu tướng được chắc? Hơn nữa, dù kỳ tích có xảy ra, anh ấy có thể thật sự được làm Thiếu tướng thì cũng chẳng tính là gì với quyền lực trung tâm cả.”



Tề Tiểu Tô chẳng có nhiều niềm tin như thế.
Tề Tiểu Tô không dám chắc là hắn nghe được bao nhiêu



Nhưng dù có nghe được thì cô cũng chẳng sợ, mấy lời này dù có đứng trước mặt anh con thứ hai của Nghiêm gia đó, cô cũng dám nói thẳng.



“Tôi sẽ suy nghĩ kỹ.” Nghiêm Tắc Thâm thấy cô nói nghiêm trọng như thế thì cũng nghiêm túc theo.



“Ừm, phải nhanh lên, gần đây sức khỏe của Nghiêm lão không tốt ạ?”



“Vẫn cứ uể oải như thế, còn không tới công ty nữa.”



“Ngày mai tôi sẽ đi thăm ông ấy.”



Nghiêm Tắc Thâm vui vẻ: “Vậy thì tốt quá rồi. Ông ấy vẫn nhắc cô mãi, thế này đi, ngày mai tới nhà tôi ăn cơm, cô thích ăn gì thì cứ nói, tôi sẽ bảo đầu bếp làm.”



Tề Tiểu Tô gật đầu: “Được ạ, tôi không kén ăn đâu, cái gì cũng được.”



“Tắc Thâm, nói chuyện gì với cô Tề thế?” Luật sư Hà dẫn mấy người đi tới, có ba, bốn người Tề Tiểu Tô không quen nên hai bên lại giới thiệu, làm quen với nhau.



Bữa tiệc cũng chóng tàn, Tề Tiểu Tô không có cơ hội làm quen với bà già quản gia kia và cháu trai bà ta. Trước khi đi, cô nhìn thấy Thai Viễn Chí cố gắng tiếp cận Đại Nhạc như thể muốn nói gì đó với hắn ta. Mà Vân Phỉ vẫn chưa thấy ra, chắc vẫn còn đang ở cạnh bà già quản gia kia.



Ra khỏi đại sảnh, cô nhìn thấy tòa nhà phụ bên cạnh cũng sáng đèn, đang nhàm chán suy đoán xem bên đó được trang hoàng với phong cách nào thì nghe thấy bên đó phát ra một tiếng gào thét.



“Đền! Cô lấy gì mà đền hả? Đừng tưởng cô có cái công ty Vàng bạc đá quý thì ghê gớm nhé! Đây là Đế Vương Lục đấy!”



Mọi người đang chuẩn bị rời đi liền ngây ra, không hẹn mà cùng dừng bước chân lại, đưa mắt nhìn nhau.