Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 347 : Cuộc sống nghỉ phép - Thể nghiệm ban đầu
Ngày đăng: 04:16 30/04/20
Không thể nào mỗi người một giường được, nhiều người như vậy. Cho nên lần này trường học kết hợp với khu du lịch, để bọn họ chuẩn bị giường đệm, mỗi cái nhà gỗ nhỏ vốn dĩ có hai hoặc ba cái giường, lại trải thêm đệm lên sàn, ngả ra đất nghỉ, mỗi căn nhà gỗ nhỏ về cơ bản có thể ở được tám người.
Mà các giáo viên trẻ thì thuê lều vải, buổi tối ngủ trong lều trên bãi cát.
Có học sinh cảm thấy ở lều vải rất vui, cũng có thể tự xin. Nhưng nếu tự xin thì phải đóng thêm tiền. Một cái lều vải phải đặt cọc ba trăm tệ, tiền thuê một ngày một đêm tám mươi tệ, ưu đãi cho trường học còn năm mươi tệ. Các học sinh lần này đi đã nộp một trăm ba mươi tệ rồi, cho nên xin ở lều vải đều là các học sinh có điều kiện kinh tế tương đối khá.
Nếu Tề Tiểu Tô đã muốn huấn luyện đặc biệt, thì không thể chen chúc với nhiều người như vậy, nên cô liền xin Dương Linh Linh thuê một cái lều vải.
Khưu Tuyết Phương có chút khó xử: “Tiểu Tô, tớ không dám ngủ lều vải, không có cảm giác an toàn.”
“Đồ ngốc, tớ đâu có yêu cầu cậu ngủ chung lều vải với tớ. Cậu ở nhà gỗ đi.” Tề Tiểu Tô vỗ vỗ đầu cô ấy.
Cô đi theo Dương Linh Linh và mấy bạn học nam đi thuê lều vải, Tô Á Thiên chạy tới.
“Chị, chị, chúng ta thuê lều vải được không?”
Tề Tiểu Tô ngẩn ra: “Em không ở nhà gỗ à?”
“Không ạ, ở như vậy không vui. Chúng ta thuê lều vải đi, rồi dựng lều cùng nhau.” Nói rồi, Tô Á Thiên có chút ngượng ngùng nói: “Nhưng mà thuê lều vải phải mất ba trăm tệ, em không mang nhiều tiền như vậy, chị, chị ứng tiền trước cho em được không?”
“Được.”
Con trai mà, ở lều vải không sao cả.
Dương Linh Linh nhìn Tô Á Thiên: “Tiểu Tô, đây là em họ của em à? Vừa mới chuyển trường đến đây đúng không?”
“Vâng. Em ấy tên là Tô Á Thiên, Tiểu Thiên, đây là cô Dương.”
Tô Á Thiên ở trước mặt Tề Tiểu Tô ngoan ngoãn như học sinh ba tốt, nghe lời cô lập tức cúi chào Dương Linh Linh: “Em chào cô Dương! Em là Tô Á Thiên, bây giờ em học lớp mười, lên lớp mười một có thể sẽ là học sinh lớp cô, cho nên xin cô hãy nhớ em, sau này nếu cô thật sự làm giáo viên chủ nhiệm của em thì lúc trên lớp đừng nhìn chằm chằm vào em nhé…”
Tề Tiểu Tô gật đầu, chỗ này không tệ.
Tô Á Thiên vô cùng vui vẻ, vô cùng phấn khởi vì Tề Tiểu Tô đồng ý dẫn cậu đi theo riêng, nhưng sau khi đặt lều vải xuống cậu liền kinh ngạc: “Chị, chị biết dựng lều không?”
Ặc!!!
Đầu Tề Tiểu Tô đầy vạch đen.
Cô không biết.
Lúc trước đến núi sau thị trấn Minh Quang cô vẫn chưa học được.
Hệ thống Tiểu Nhất lúc này yếu ớt lên tiếng: “Vậy huấn luyện đặc biệt bắt đầu từ dựng lều vải đi.” Nói rồi, “đinh” một tiếng, trong đầu Tề Tiểu Tô hiện lên một bức ảnh lập thể, là Hệ thống Tiểu Nhất sau khi quét hình lều vải bọn họ mang đến đã truyền ra cặn kẽ trình tự dựng lều vải.
“Chị biết.” Tề Tiểu Tô ưỡn thẳng lưng.
Tô Á Thiên sùng bái nhìn cô.
Có điều, năng lực hành động và năng lực lĩnh ngộ của cô đúng là không tệ lắm, có người mặc dù nhìn theo ảnh mà làm cũng sẽ có chút khó khăn, nhưng cô nhìn một lần đã học được, hơn nữa dựng vừa nhanh vừa đẹp.
Kỹ năng dựng lều vải, get!
Dựng xong lều vải, bọn họ bỏ ba lô vào bên trong, Tô Á Thiên được bạn cùng lớp gọi, nói là lớp bọn họ có một trận đấu, kêu cậu ta nhất định phải trở về.
Tô Á Thiên đành tạm thời xa Tề Tiểu Tô.
“Đúng lúc lắm, bây giờ bắt đầu huấn luyện đặc biệt đi, nếu bên chỗ Dương Linh Linh có chuyện gì, bản Hệ thống sẽ lập tức nhắc nhở cô.”