Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 354 : Doạ bọn chúng đi

Ngày đăng: 04:16 30/04/20


“Cô Tề, tôi đỡ cô, xe của chúng ta ở bên kia.”



“Xe của chúng ta?”



“Ừm, xe của cô.”



“Xe của tôi...” Tề Tiểu Tô say, mắt lờ đờ, mặt đỏ bừng giống như phấn hoa đào, xinh đẹp hơn thường ngày mấy phần.



“Đúng, tôi có xe. Đi, tôi đi lên xe.” Tề Tiểu Tô lắc lư đi về phía trước, lại suýt nữa vấp bậc ngã xuống. Đồng Xán vội vàng ôm lấy cô.



Mà đúng lúc này, có một chiếc xe con màu đen dừng lại ở bên kia đường. Người trong xe khẽ hạ cửa kính xuống, lấy điện thoại ra chụp bên này liên tục mấy tấm.



Tề Tiểu Tô ngã vào lòng một người đàn ông anh tuấn cao lớn.



Người đàn ông ôm Tề Tiểu Tô.



Người đàn ông đưa Tề Tiểu Tô vào trong một chiếc xe con, bản thân ngồi vào ghế lái, nhanh chóng rời đi.



“Mau, đuổi theo chiếc xe kia!” Người phụ nữ trong xe vội kêu lên.



Còn Tề Tiểu Tô ngồi ở trong xe, không cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy loại cảm giác này rất tốt, mơ mơ màng màng, lại dường như vẫn tỉnh táo, hạ cửa kính xuống, gió thổi vào, rất thoải mái. Có một loại cảm giác rất buông lỏng, không cần quan tâm gì, không cần nghĩ gì, đầu óc trống rỗng.



“Cô Tề, tôi đưa cô về nhà.” Đồng Xán nghiêng đầu nhìn cô, phát hiện cô đang dán lên cửa sổ xe hướng đôi mắt mơ màng nhìn cảnh đêm bên ngoài.



Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Không về nhà. Đồng Xán, anh cứ lái xe đi, đưa tôi đi hóng gió chút, đi đâu cũng được, lái xa một chút.”



Đồng Xán lặng im chốc lát mới nói: “Được.”



Anh ta từ trước đến nay chưa từng lái xe thận trọng như vậy, mở nhạc, mở cửa sổ, cứ như vậy lái về phía trước.



Nhưng rất nhanh anh ta liền phát hiện bị người theo dõi, hơn nữa lập tức đoán ra, người kia không phải chuyên nghiệp, bởi vì kỹ thuật theo dõi rất kém.



“Cô Tề, có chiếc xe đi theo chúng ta, cần cắt đuôi bọn chúng không?”
Sau đó tất cả yên bình lại.



Bọn họ không chết.



Hai người chưa hết hoảng hồn, nhìn ra ngoài. Đường đúng là đột nhiên có một đoạn đứt gãy, chênh nhau khoảng một mét, có lẽ là đoạn đường này đột nhiên sụt xuống. Nhưng trước mặt vẫn là quốc lộ bằng phẳng, cho nên bọn họ bay ra chỉ là rơi một cái, sẽ không mất mạng.



Mà lúc này bọn họ lại bị dọa đến mức mặt cắt không còn giọt máu nào.



Đại Nhạc nghiêng cái cổ cứng ngắc, nhìn Vân Phỉ: “Có, có mùi nước tiểu….”



Vân Phỉ xấu hổ muốn chết. Cô ta tháo dây an toàn ra, đẩy cửa xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên trên, vừa hay nhìn thấy Tề Tiểu Tô được người đàn ông kia đỡ đến gần mép đoạn đứt gãy.



“Tề Tiểu Tô!”



Tề Tiểu Tô cười mỉm, từ trên cao nhìn xuống: “Hoá ra là mấy người, chào buổi tối.”



“Tề Tiểu Tô, cô….”



Cô ta còn chưa nói hết, đã thấy Tề Tiểu Tô giơ ngón giữa với cô ta.



Máu trong người Vân Phỉ dồn hết lên đỉnh đầu.



Tề Tiểu Tô đã ha ha cười lớn xoay người rời đi.



“Tề Tiểu Tô, cô quay lại cho tôi!”



Đoạn đứt như vậy, mặc dù không cao, nhưng bọn họ không thể lái xe lên trên được. Ở đây lại là quốc lộ bỏ hoang, hai bên không có nhà dân, giờ cũng không có xe cộ nào đi lại, bọn họ phải về thế nào đây?



Hơn nữa cô ta còn sợ quá mà tè cả ra quần, trên xe cũng không có quần áo mà thay…



Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, Vân Phỉ mới bị tức đến phát khóc thế này.