Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 357 : Lưu manh - Vu thiếu gây hấn

Ngày đăng: 04:16 30/04/20


“Chủ nhân của sơn trang kia là Biên gia ở Thủ đô, tài liệu của Biên gia là cơ mật, mấy thứ No.1 có thể tra được cũng chỉ là một số tài liệu chính thức mọi người có thể thấy trên mạng, anh có quan hệ với Biên gia, trở về sẽ nói kỹ với em. Anh phải đi rồi, ngoan chờ anh về nhé.”



“Ai thèm quan tâm anh có quan hệ gì với Biên gia không chứ, ý em là, quan hệ của chúng ta...”



“Trước khi bản Thiếu soái trở về, em có thể suy nghĩ trước xem muốn lễ đính hôn thế nào, muốn mời những khách nào.” Vệ Thường Khuynh ngắt lời cô, rất bá đạo nói: “Quan hệ của chúng ta, trừ tiến triển trở thành vợ chồng ra sẽ không có gì khác, em đừng có nghĩ gì cả. Nói cái gì mà yêu bảy tám lần rồi so sánh xem ai tốt hơn, đến nằm mơ cũng không được, còn nữa, sau này lúc anh không có ở đó không được uống say, cách xa tên vệ sĩ tên Đồng gì đó của em ra.”



Vệ Thường Khuynh nghĩ tới nội dung mật mã mình nhận được trước đó, ngực liền khó chịu. Cái gì gọi là yêu bảy tám lần rồi so sánh xem ai tốt hơn chứ?



Anh chỉ yêu có một lần này, chỉ cần cô mà thôi.



Còn nữa, lại còn uống rượu? Say đến đứng cũng không vững, còn bị người đàn ông khác ôm, lẽ nào lại có cái lý này.



Tề Tiểu Tô mở miệng nhưng không nói ra lời.



“Tiểu! Nhất!”



Cái tên phản đồ này!



“Em mười tám tuổi rồi, ngoan ngoãn đợi bản Thiếu soái trở về đi.” Giọng anh hơi khàn khàn, mang theo một loại hấp dẫn kỳ lạ.



Trái tim Tề Tiểu Tô đột nhiên nhảy loạn lên: “Đợi anh trở về làm gì?”



“Về ngủ với em.”



Anh nói xong bốn chữ này liền cúp điện thoại.



Mặt Tề Tiểu Tô đỏ bừng, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm điện thoại, tim đập như trống bỏi, hoàn toàn không dám tin những gì mình nghe được.



Ngủ....



Vô - sỉ! Hạ - lưu! Sắc - lang! Lưu - manh!



Sao anh có thể nói ra những lời không đàng hoàng như thế cơ chứ!



Sao anh nói những lời như vậy còn có thể dùng giọng bình thản như thế hả!



Sao anh bình tĩnh như vậy lại khiến cho cô cảm nhận được một loại cường thế mạnh mẽ đến thế, giống như cả người anh đã đè lên mình rồi.
Cho nên Nghiêm Tắc Thâm kêu Nghiêm Uyển Nghi đi chọn lễ phục với cô trước, dù sao tiệc rượu cũng tám rưỡi tối mới bắt đầu, còn mấy tiếng nữa. Cô hẹn Nghiêm Uyển Nghi đi ăn cơm trước, ăn xong mới đi chọn quần áo, bây giờ có lẽ Nghiêm Uyển Nghi đang đợi cô ở nhà hàng rồi.



Nhà hàng đẳng cấp cao ở thành phố D mặc dù cực ít, Trúc Nhã Cư sau khi bị cô thu mua tạm ngừng kinh doanh, Minh Phủ cũng đang đóng cửa, bây giờ chỉ còn lại Thái Phong, nhưng nhà hàng trên mức trung bình thì có không ít.



Giống như nhà hàng Nghiêm Uyển Nghi hẹn cô cũng mở được mấy năm rồi, sau này Tề Tiểu Tô cũng đã từng nghe nói đến.



Mỗi người khoảng 100 tệ, ông chủ chính là đầu bếp, nấu ăn rất cẩn thận.



Khoảng thời gian này cô rất quan tâm đến nhà hàng ăn, cho nên vừa nhắc tới là biết ngay.



Đẩy cửa gỗ có ô kính ra, Tề Tiểu Tô nhìn thấy ngay Nghiêm Uyển Nghi ngồi ở cạnh cửa sổ. Cô ấy mặc một cái váy dài màu kem, thắt đai caro xanh da trời, tóc dài xõa vai, rất nổi bật. Nhưng ở đối diện cô ấy lại có một người đàn ông đang ngồi.



Người đàn ông đó khoảng hai bảy hai tám tuổi, tóc hơi dài lộ ra chút lưu manh.



Tề Tiểu Tô cảm thấy người này có chút quen mắt, nhìn thêm một lúc mới nhớ ra, lập tức muốn cười ha ha.



Đây chẳng phải là Vu thiếu, con trai của bà chủ nhà hàng Minh Phủ Tư Gia sao?



Khoảng thời gian qua, cô sai ba vệ sĩ theo sát anh ta, bất kể anh ta làm chuyện gì cũng nghĩ cách làm cho anh ta ấm ức, tên Vu thiếu này háo sắc mê cá cược, khoảng thời gian này cô gái nào bị anh ta nhìn trúng đều có người cướp mất, cá cược cũng toàn thua, ngày ngày tìm mẹ già nhà anh ta đòi tiền, nghe nói cũng sắp điên rồi.



Làm sao lại trùng hợp như vậy gặp phải anh ta ở đây?



Tề Tiểu Tô đương nhiên sẽ không cho là Nghiêm Uyển Nghi hẹn anh ta, mặc dù những người như bọn họ đều có thể coi là trong cùng một vòng tròn, nhưng cũng có nhóm riêng, bạn của Nghiêm Uyển Nghi tương đối ít, cũng rất ít đi ra ngoài chơi.



“Không nói đúng không? Tôi ở đây chờ, đợi cô ta đến.” Vu thiếu dướn người qua, dán mặt đến trước mặt Nghiêm Uyển Nghi, “Tôi rất có thành ý!”



“Xin lỗi, chỗ này có người ngồi rồi.”



Tề Tiểu Tô đứng ở bên cạnh anh ta, lạnh giọng nói.



Nghiêm Uyển Nghi nhìn thấy Tề Tiểu Tô, thở phào nhẹ nhõm. Đối phó với loại người như vậy, cô thật sự cảm thấy quá tốn sức.



Vu thiếu nghiêng đầu, nhếch mép cười với Tề Tiểu Tô: “Có người đúng không, tôi đang đợi cô đây. Nào nào nào, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.”



Nói rồi, anh ta giơ tay ra định bắt lấy tay Tề Tiểu Tô.