Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 372 : Vung tiền như rác
Ngày đăng: 04:16 30/04/20
Tông chính của bữa tiệc là hai màu trắng và hồng nhạt, cách trang trí thật sự rất tươi mát và ngọt ngào.
Thảm hồng nhạt trải dài từ bên ngoài vào tận trong phòng tiệc.
Bước qua cửa lớn của Minh Phủ, dọc đường đi xuyên qua vườn hoa đều treo lụa mỏng màu hồng nhạt, gió lay phất phơ tạo ra không khí vô cùng lãng mạn.
Trong không khí tràn ngập mùi hoa, còn có hương thơm thuần khiết của rượu vang đỏ.
“Nghe nói, vì để tạo ra không khí làm say lòng người này, Bạch gia đã chuyển ba trăm thùng rượu vang đỏ từ Tây Ban Nha về đây, chứa trong các bình thủy tinh đặt ở tất cả các góc.”
“Đúng là lắm tiền nhiều của.”
“Còn chẳng phải sao. Cậu Bạch rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, nghe nói trước đây cũng không ở thành phố D, không biết trông như thế nào nữa.”
“Thực ra cứ nhìn chủ tịch Bạch là đoán được thôi, chắc con của ông ấy sẽ không xấu hơn đâu.”
“Nói vậy thì tối nay chúng ta có thể nhìn thấy một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ rồi.”
Có khách vừa xuống xe liền bàn tán với nhau.
Khưu Linh Phương xuống xe, Đồng Xán vòng qua bên chỗ Tề Tiểu Tô mở cửa.
Tề Tiểu Tô vừa xuống xe liền có mấy ánh mắt nhìn tới. Sau khi thấy cô, những lời bình luận đều lập tức không hẹn mà cùng ngừng hết lại.
“Là cô Tề kìa, cô Tề cũng tới sao?”
“Chào cô Tề.”
Khiến Tề Tiểu Tô bất ngờ nhất là những người đó lại mỉm cười, chủ động chào hỏi cô. Chuyện này trước kia chưa từng xảy ra bao giờ.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Thế ra cô không biết cô nổi tiếng rồi à?”
Tề Tiểu Tô buồn cười. Nổi tiếng sao, thật ra cô cũng từng nghĩ tới rồi, hiệu ứng quảng cáo trong buổi tiệc rượu lần trước quá tốt, cô mà nổi tiếng chẳng khác nào Thịnh Tề cũng nổi tiếng, đây là chuyện tốt mà.
Cô ta yêu Bạch Dư Tây.
Yêu từ thuở còn ngây thơ. Lúc khoảng mười tuổi, Bạch Dư Tây giúp cô ta đuổi chó dữ, cõng cô ta đi qua vũng nước bẩn, gánh tội thay cô ta, cho cô ta chép bài, còn mua kẹo cho cô ta nữa.
Còn nữa, một năm nào đó khi cô ta ốm đến mức suýt chết, anh đã hứa nếu cô ta ngoan ngoãn uống hết thuốc thì sau này sẽ cưới cô ta.
Anh ấy đã quên sạch rồi, nhưng cô thì không quên.
Từ đó về sau, cô ta đã tự coi mình là vợ tương lai của Bạch Dư Tây.
Anh ấy chỉ có thể cưới cô ta, dựa vào cái gì mà lại yêu đứa con gái khác chứ?
Cô ta muốn để Tề Tiểu Tô thấy, tiệc đính hôn của bọn họ xa hoa thế nào, Bạch gia chiều chuộng cô ta tới mức nào, một nhà vườn như thế này, nói tặng cho cô ta là tặng luôn được!
Bạch gia như thế, chiều chuộng như thế, giàu có như thế, phải để Tề Tiểu Tô chỉ có thể nhìn mà không chiếm được!
Giờ phút này, gương mặt của Úc Hà Tâm vô cùng méo mó.
Bởi vì chưa đến giờ nên rất nhiều khách khứa vẫn chưa ngồi vào vị trí mà đang tụ tập đi cùng nhau tham quan phòng tiệc được bố trí cực kỳ xa hoa, lãng mạn này.
Đây là một phần của Minh Phủ, là vườn hoa kết hợp với phòng khách, nghe nói, thời cổ, chủ nhân nơi này dùng nó làm nơi đón tiếp khách khứa.
Ngoại trừ hoa tươi, màn lụa, những chiếc đèn lồng cũng rất bắt mắt người nhìn.
“Nghe nói những đèn lồng này được Bạch gia mời riêng thợ thủ công lành nghề về làm đấy, dùng loại gỗ lim tốt nhất, dùng hết tâm tư điêu khắc lên, giá trị một cái đèn cũng lên tới hai vạn! Mà ở đây treo bao nhiêu thế này...”
“Tôi vừa đếm thử, tận mười sáu cái đấy!”
Có người khẽ nói. Mười sáu cái, mỗi cái hai vạn, chỉ riêng đám đèn lồng này thôi đã mất ba mươi hai vạn rồi!
Ba mươi hai vạn cơ ấy, chắc chắn Vu thiếu không hề biết chuyện này rồi.