Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 391 : Là nhằm vào cô

Ngày đăng: 04:16 30/04/20


Ả phụ nữ kia rú lên như heo bị chọc tiết.



Tề Tiểu Tô đẩy một cái, ả ngã lăn quay xuống đất.



“Đi gọi bác sĩ đi, gọi cảnh sát cũng được, đến lúc đó cứ việc tới tìm tôi, tôi sẽ trả chị không thiếu một đồng tiền thuốc nào.” Tề Tiểu Tô nói rồi quay sang nhân viên thu ngân, “Tính tiền.”



Nhân viên thu ngân đang ngẩn ra nhìn, vội vâng một tiếng rồi lập tức tính tiền cho cô.



Đúng lúc này Đồng Xán và Lương Lệ tới, vốn định vào xách đồ cho cô, vừa hay thấy một màn này liền nhanh chóng đi tới.



“Cô Tề, xảy ra chuyện gì vậy?”



“Không có việc gì. Phải rồi Lương Lệ, tay bà chị này là tôi bẻ, anh để lại cho chị ta một số điện thoại liên lạc, đến lúc đó chị ta báo cảnh sát hay đòi tiền thuốc thang thì anh xử lý luôn. Tiền thuốc chị ta đòi bao nhiêu cứ cho bấy nhiêu, nếu báo láo thì cứ đánh chị ta thêm một trận cho vừa khớp với số tiền đó thì thôi.”



Tề Tiểu Tô lạnh nhạt nói.



Quá... quá tàn nhẫn.



Ả đàn bà kia co rúm lại.



Khi hai người đàn ông thoạt nhìn không dễ trêu vào này cùng nhau đi tới, bọn họ liền biết mình đá phải ván sắt rồi, trong lòng vừa hối hận, vừa sợ hãi.



Hai người không dám nói gì nữa mà dìu nhau dậy rồi chạy luôn.



“Cô... cô à, tổng cộng hết hai mươi ngàn sáu trăm bảy mươi tệ.” Nhân viên thu ngân sợ hãi nói.



Tề Tiểu Tô lấy thẻ ra, quẹt thẻ thanh toán tiền xong liền rời khỏi đây, sau đó lại tới siêu thị mua một ít đồ ăn vặt mà trẻ con thích ăn rồi đưa hết tới bệnh viện.



Tiểu Nhụy Nhụy vẫn chưa tỉnh lại.
Ông Kim đang lo lắng rằng bọn họ sẽ phải trả tiền phòng ở đây đêm nay, thế thì ông ta lấy đâu ra tiền cơ chứ.



“Đã bảo đừng lo lắng mà, tiền không tới lượt anh chị trả đâu.” Tô Vận Đạt gọi điện về nhà báo bình an, Tô gia nghe được tin tức bị dọa không nhẹ, nghe nói Tề Tiểu Tô không sao mới thở phào một hơi.



Cửa bị gõ vang, Tô Vận Đạt ra mở cửa, người tới là Lương Lệ.



“Tô tổng, cô Tề tới rồi, mời ông bà Kim tới quán cà phê ở lầu ba.”



“Được, được, tôi sẽ đưa họ xuống ngay.”



Quán cà phê không có đồ ăn, Tề Tiểu Tô đặt một phòng nhỏ rồi mang đồ ăn từ bên ngoài vào. Chờ đến khi Tô Vận Đạt và vợ chồng ông bà Kim vào đã ngửi thấy mùi pizza ngào ngạt.



Còn Tề Tiểu Tô thì đang nghe điện thoại.



Là Chúc Tường Đông gọi tới.



“Tôi xem tin rồi, đó là nơi em ở đúng không? Vụ nổ này có vẻ mạnh đấy, em cẩn thận một chút, cho người đi điều tra nguyên nhân vụ nổ này, đừng đợi tới lúc người ta xóa hết dấu vết rồi thì không tra được gì nữa đâu.”



“Chúc lão đại, ý của anh là có thể chuyện này là nhằm vào tôi à?”



Chúc Tường Đông cười nhạo: “Nếu không thì vào ai? Cái khu tập thể cũ mèm đó, trừ em ra, còn có ai đáng giá để người ta tạo ra bút tích lớn như thế nữa hả? Hiện tại em đang ở đâu?”



“Khách sạn Thanh Đường.”



“Đệch. Tề Tiểu Tô, uổng công tôi yêu em tha thiết, chúng ta ở cùng khách sạn, em tới rồi mà không tìm tôi sao?” Chúc Tường Đông nhảy dựng lên, “Nói đi, phòng bao nhiêu, đêm nay tôi qua ngủ với em, dù gì em cũng vừa mới trải qua một phen sống chết, cần phải có người đàn ông cho em cảm giác an toàn ôm ngủ mới được.”



Tề Tiểu Tô phun thức ăn: “Cút ngay!”