Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 439 : Lễ vật đính ước năm xưa

Ngày đăng: 04:17 30/04/20


Tề Tiểu Tô gật đầu: “Chào cô, cháu là Tề Tiểu Tô.”



Bà Chương quan sát cô rồi khẽ mỉm cười: “Chồng tôi họ Chương, cháu cứ gọi tôi là dì Chương đi.”



“Cháu gọi là cô Chương là được rồi.” Tề Tiểu Tô bước tới ngồi xuống vị trí mà Trần Đông vừa ngồi, “Cô thông cảm, vì cháu không quen biết cô.”



“Không sao, không sao, bây giờ vẫn chưa quen thuộc thôi mà.” Nụ cười của bà Chương càng sâu hơn một chút, “Năm đó gặp bố mẹ cháu, rồi lại xem ảnh của cháu, tôi đã biết cháu mà lớn lên chắc chắn sẽ là một cô gái vô cùng xinh đẹp rồi. Giờ gặp được cháu, đúng là còn xinh hơn cả trong tưởng tượng của tôi.”



Trần Đông đón lời nói: “Đan Thần nhà chúng tôi cũng xinh lắm!” Thấy mọi người nhìn sang, bà ta lại nói thêm: “Đều là chị em cả mà, không kém nhau là mấy đâu.”



Hệ thống Tiểu Nhất: “Ha ha.”



“Cảm ơn cô Chương đã quá khen. Cô Chương nói là cháu có hôn ước với cậu nhà à?” Tề Tiểu Tô đi thẳng vào vấn đề.



Có vẻ bà Chương không ngờ hỏi đến chuyện hôn ước của mình mà cô lại không hề ngại ngùng chút nào như thế nên thoáng sững người, sau đó lại mỉm cười gật đầu nói: “Đúng thế, đúng là có chuyện đó.”



“Cô có biết tin bố mẹ cháu đã qua đời từ lâu rồi không?”



“Thật ra cũng nửa năm trước tôi mới biết chuyện, xin lỗi cháu.” Bà Chương thở dài: “Vì trong nhà chúng tôi xảy ra chút chuyện, hơn nữa các cháu vẫn còn nhỏ cả, nên mấy năm nay thực sự cũng không nghĩ đến chuyện này.”



“Chú Hai, thím Hai, hai người đã từng nghe bố mẹ cháu nhắc đến chuyện này chưa?”



“Không có, có nghe thấy nói năng gì đâu.” Trần Đông lắc đầu, “Nhưng Tiểu Tô à, bà Chương nói bà ấy từ thủ đô về đấy, hình như bố mẹ cháu đã đi thủ đô bao giờ đâu?”



Tề Tiểu Tô nhìn về phía bà Chương. Sắc mặt bà ta rất dịu dàng, “Năm đó, chúng tôi có tới thành phố D, đưa cả A Tễ đi cùng.”



A Tễ?



Bà Chương giải thích ngay: “A Tễ, chính là con trai út của tôi, tên là Chương Vân Tễ.”



Tề Tiểu Tô thoáng trầm mặc, đúng là lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên này. Kiếp trước thực sự nó chưa từng xuất hiện trong thế giới của cô.
Sao có thể thế được.



Tề Tiểu Tô lại nhìn Tề Tông Bình và Trần Đông, “Hai người có lấy không?” Cô hỏi rồi cũng nhắc Hệ thống Tiểu Nhất để ý xem họ có nói dối hay không.



Mặt Trần Đông đỏ bừng lên, chối bay chối biến: “Không không không! Chuyện này không thể đổ oan cho thím được. Thím không lấy thật mà! Đúng không Tông Bình?”



“Thực sự không có. Năm đó lúc đi đến nhà cháu thu dọn đồ đạc cũng đã gần như lục tung cả nhà lên rồi. Chú chưa từng nhìn thấy sợi dây chuyện nào như thế.”



Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Họ cũng không nói dối.”



“Chuyện này tạm thời không cần lo, tôi kể cho cháu nghe một chút về chuyện năm đó được không?” Bà Chương nhẹ nhàng hỏi.



Chuyện này đã nằm ngoài dự tính của Tề Tiểu Tô rồi.



Trước khi đến đây, cô hoàn toàn không ngờ sự tình lại thế này.



Cô đứng dậy nói với bà Chương: “Chi bằng chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi.” Cô không thích nói quá nhiều ở Tề gia, trước mặt Trần Đông và Tề Tông Bình thế này.



Bà Chương cũng đứng dậy: “Được thôi.”



“Ôi, cứ ngồi đây mà nói chứ, còn đi chỗ khác làm gì? Chúng tôi cũng là chú thím của Tiểu Tô, chuyện cưới xin làm sao có thể thiếu chúng tôi được?”



Trần Đông mồm năm miệng mười, nhưng chẳng ai thèm để ý đến bà ta.



Tề Tiểu Tô và bà Chương đã đi ra ngoài rồi.



Trần Đông muốn đuổi theo, Tề Tông Bình vội giữ bà ta lại: “Bà làm cái gì thế? Chẳng phải tôi đã dặn bà rồi à, giờ Tiểu Tô không như trước kia nữa đâu, bà đừng có lúc nào cũng sồn sồn lên như thế.”



“Ông nói linh tinh gì vậy? Chẳng phải nó chỉ mở một cái công ty vớ vẩn thôi sao? Còn không biết có phải là dựa vào đàn ông mà kiếm được không ấy! Ông xã, ông có phát hiện ra không, lâu như thế không gặp, con ranh đấy lại xinh đẹp hẳn lên rồi. Ông nghĩ nếu không có đàn ông ‘chăm sóc tưới tắm’ thì nó làm sao thay đổi hẳn như thế được?” Trần Đông bĩu môi nói. “Nếu Chương gia kia mà là gia đình gia thế thật, thì chúng ta nên tốt bụng nhắc nhở họ một chút, không thể nào lấy cái loại con gái sống bám vào đàn ông như thế về nhà để bôi nhọ cả gia phong được, đúng không? Sau này nếu bị người ta vạch trần thì mất hết cả thể diện.”