Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 457 : Chuyện căn nhà ở chung cư trường ninh
Ngày đăng: 04:17 30/04/20
Trần Trực nói với cô, anh ta đã tìm thấy người lắp đặt máy nghe trộm.
Anh ta không biết kẻ kia là ai, camera quay lại được người đàn ông đó nhưng hình ảnh rất mờ, không thấy rõ mặt.
Tề Tiểu Tô bảo Trần Trực dùng di động chụp lại màn hình rồi gửi cho cô, thật ra lúc anh ta mở đoạn phim trên máy camera thì cô đã bảo Hệ thống Tiểu Nhất lấy xuống để cô thấy được người đàn ông đó rồi.
Người kia đội mũ, luôn cúi đầu nên không thấy rõ mặt, hắn mặc một cái áo sơ mi kẻ caro, hình ảnh rất mờ nhạt, nhưng Tề Tiểu Tô vẫn cảm thấy dáng dấp của người này có chút gì đó quen thuộc.
Cô đã gặp hắn ta ở đâu rồi nhỉ?
Cuối cùng Hệ thống Tiểu Nhất vẫn phải nhắc nhở cô: “Trong lần đầu tiên cô đến thành phố J ấy, cái gã đi theo dõi Long Đào, tên gọi là Tạ Kiện Đông ấy, nhớ không?”
Là hắn!
Tề Tiểu Tô nhớ lại, lúc ấy cô phát hiện gã kia cứ đi theo sau Long Đào nên cô cũng đi theo dõi hắn.
Tại sao hắn lại tới thành phố D?
Còn lẻn vào trong quán trà của Trần Trực để lắp máy nghe trộm!
Từ đoạn phim quay được qua camera, Tạ Kiện Đông chỉ lắp ở hai cái bàn, một trong số đó đúng ở cái bàn lần trước bọn họ đã ngồi.
Chọn hai trúng một, tỷ lệ cao đấy.
Nghĩ đến chuyện lần trước, Tề Tiểu Tô khẽ cau mày. Hay là người nào đó ở bên cạnh Trần Trực biết gã này?
“Nếu bắt được người này thì có thể thông qua hắn để tra ra được người ở phía sau lưng hắn là ai không?”
“Để bản Hệ thống thử đã.”
Tề Tiểu Tô không ngờ bà ấy sẽ nói đến chuyện này, cũng ừ rồi hỏi: “Cô chú nghe ai nói vậy ạ?”
“Hàng xóm cũ của chúng tôi nói, ông Kim tình cờ về thăm nên mới biết.” Bà Kim hơi lo lắng, nói tiếp: “Một căn bán mười sáu vạn, cô cũng biết việc này chứ?”
“Cháu biết.”
“Vậy…” Bà Kim ngập ngừng một lúc vẫn nói ra: “Cái giá cô trả cho chúng tôi lúc trước thực sự quá cao. Tối hôm qua ông Kim và tôi cùng bàn bạc lại rồi, nếu không, chúng tôi đem mười lăm vạn trả lại cho cô…”
Tề Tiểu Tô ngạc nhiên, cô không ngờ hai ông bà lại có tính toán như vậy.
Xem ra, bà Kim cũng vẫn tiếc mười lăm vạn này, nhưng bà ấy cũng rất phân vân. Ngược lại, Tề Tiểu Tô rất hiểu tâm tư của bà ấy.
Hiện giờ, tiền lương cô trả cho bà ấy không thấp, nếu không giẫm vào ranh giới cuối cùng của cô thì yêu cầu của cô cũng không quá hà khắc. Có thể là bà Kim lo lắng sau khi cô nghe được tin về giá phòng ở sẽ hối hận lúc trước đã trả cho họ cao như vậy, sau đó tâm lý không thoải mái, muốn đuổi bà ấy đi.
Đây cũng là chuyện thường tình thôi. Nhưng bọn họ có suy nghĩ này khiến cô đã cảm thấy rất hiếm thấy rồi.
Cô mỉm cười: “Không cần đâu ạ, lúc trước thỏa thuận giá bao nhiêu thì cháu phải trả cho cô chú bấy nhiêu, cho dù giá phòng có rớt xuống thì cũng phải do cháu chịu chứ.”
Thấy bà Kim vẫn còn lo lắng, cô đành phải nói: “Cô cứ an tâm làm ở đây đi. Phải rồi, nếu như cô có thời gian thì đi học làm bánh ga-tô nhé, thỉnh thoảng cháu cũng thèm ăn bánh ga-tô đấy ạ.”
Cho bà ấy thêm yêu cầu, thêm việc để làm mới khiến bà Kim không còn lo lắng như vậy nữa.
Quả nhiên, nghe thấy cô bảo thế, bà Kim mới thở phào nhẹ nhõm, bà ấy liên tục nói đồng ý. Nghĩ thêm điều gì, bà ấy lại nói với Tề Tiểu Tô: “Đúng rồi, cô Tề à, ông Kim nhà tôi còn nghe được một chuyện nữa. Họ hàng của cô cũng sang bên ấy mua nhà đấy, nhưng vẫn còn đang trong quá trình mặc cả giá, bởi vì căn họ muốn mua ở tầng phía dưới, các khe nứt cũng không to nên chủ hộ không chịu bán tháo với giá mười sáu vạn, nghe nói họ đòi ba mươi vạn. Sau đó họ hàng của của cô còn nói với chủ hộ là nếu không bán cho bọn họ, chờ đến lúc công ty cô thu mua nơi đó sẽ bảo cô không bồi thường cho họ nữa.”
Bàn tay đang với lấy chiếc bánh bao của Tề Tiểu Tô khựng lại.
“Bọn họ có nói là họ hàng thế nào với tôi không?”