Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 46 : Thiếu soái bảo vệ đậu phụ

Ngày đăng: 04:12 30/04/20


Vừa bắt đầu lên núi, đường vẫn còn khá dễ đi, vừa nãy trong thị trấn bọn họ có nhìn thấy mấy nhà hàng món ăn dân dã, nghe nói những món ăn dân dã ở đó là do người dân thị trấn lên núi bắt được đem đi bán. Nào là rắn không có độc, hay gà rừng thỏ rừng, nếu ai đó may mắn bắt được lợn rừng thì mỗi con có thể bán được rất nhiều tiền.



Thị trấn Minh Quang cách khu vực thành phố khá xa, điều kiện nơi này cũng khá tốt, thế nhưng ở một số phương diện mộc mạc hơn thành phố rất nhiều.



Hồ Nghi Giai vừa đi vừa nhìn Tề Tiểu Tô đang đi phía trước mình, xoa xoa cằm, cảm thấy có đôi chút đáng tiếc. Khuôn mặt cô gái này rất xinh đẹp nhưng hơi gầy, hơn nữa quần áo mặc trên người lại rất rộng rãi, nhìn không được sexy cho lắm.



Nhưng mà hắn ta vẫn rất thích, khuôn mặt đó rất xinh đẹp, lại còn trẻ trung, ánh mắt vừa trong veo lại mang theo chút phòng bị, cảm giác nhút nhát khiến trái tim người đối diện ngứa ngáy.



Cũng không biết khi đè cô ta xuống, nhìn cô ta khóc, nghe cô ta cầu xin liệu có cảm thấy kích thích không?



Nghĩ vậy, Hồ Nghi Giai không kìm chế nổi mà thò tay lên phía trước.



Lúc này, trong lòng Tề Tiểu Tô đột nhiên vang lên giọng nói của Hệ thống Tiểu Nhất: “Sau lưng có cánh tay đang sắp chạm vào mông của kí chủ. Mục đích: Sờ một cái rồi bóp một cái. Nếu mục đích của đối phương thành công, kí chủ sẽ không đau không chết nhưng sẽ cảm thấy ghê tởm ba ngày.”



Chết tiệt...



Tề Tiểu Tô cầm bình nước đang treo bên dưới hung dữ lắc mạnh về phía sau.



Bốp.



Bình nước inox đập mạnh vào mu bàn tay Hồ Nghi Giai, đau đến nỗi khiến hắn ta á lên một tiếng, lập tức thu tay lại.



Cả mu bàn tay đều đỏ ửng.



“Kí chủ phản kích thành công.”



Tề Tiểu Tô cười thầm, vờ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi.



Vì nghĩ mình là người xin đi bám đoàn của họ nên cô mới quyết định giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Có điều cô nghĩ thế nhưng đối phương lại không biết điều.




“Tiểu Nhất, cậu nhất định phải thật tỉnh táo đấy nhé, nếu gã đàn ông kia có ý đồ xấu với tôi thì nhớ phải cảnh báo sớm cho tôi.” Cô vội vàng nói thầm với Hệ thống Tiểu Nhất trong lòng.



Hệ thống Tiểu Nhất trầm mặc một lúc, trịnh trọng mà nghiêm túc nói: “Xin kí chủ cứ yên tâm, bản Hệ thống đang gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ thật tốt đậu phụ phu nhân tương lai của Thiếu soái!”



“Đậu phụ cái quái gì thế?” Cô biến thành đậu phụ rồi à?



“Trước khi Thiếu soái gặp được kí chủ, không ai được phép ăn đậu phụ* của kí chủ.”



* Ăn đậu phụ: trêu chọc, đùa giỡn với người đẹp.



“Được rồi được rồi, dừng lại.”



Tề Tiểu Tô trợn mắt. Nhưng nói gì thì nói, có Hệ thống bên cạnh vẫn khiến cô an tâm hơn rất nhiều. Mong rằng lần này có thể có thu hoạch, tốt nhất là có thể để Hệ thống được “ăn no nê” một bữa và để cô khỏi phải buồn rầu lo âu đi đâu kiếm tiền mua ngọc thạch nữa.



Tiếp tục đi vào bên trong, lối đi càng dốc đứng, cỏ dại cũng nhiều hơn, dày hơn, có một vài loại cây dại vừa dài vừa cứng, mép lá rất sắc nhọn, Tô Vận Đạt được phân công đi trước dùng lưỡi liềm phát quang lối đi.



Cứ thế hai tiếng đồng hồ trôi qua, cả người anh ta toát mồ hôi như tắm, sắc mặt đã bắt đầu tái nhợt. Tô Vận Đạt là một người không thường xuyên vận động, tố chất cơ thể rất bình thường.



Nhưng Tề Tiểu Tô cũng không hề có ý giúp đỡ, ở đây còn bao nhiêu đàn ông, chắc cũng không đến lượt cô chứ.



Lúc này bọn họ nghe thấy phía sau có tiếng người truyền đến, là tiếng than vãn của phụ nữ, “Mệt chết đi được, rốt cuộc bao giờ mới tới nơi?”



Tề Tiểu Tô đang định quay đầu lại nhìn thì khóe mắt chợt phát hiện có ánh sáng gì đó vừa lóe lên ở cách đó không xa.



Hình như là màu sắc của khoáng thạch.



Nhưng dễ dàng như vậy sao? Phôi ngọc không thể nào xuất hiện khắp núi khắp đồng được đúng không? Thế nhưng, thứ đó là gì vậy?