Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 463 : Sức ảnh hưởng của thiếu soái đối với cô

Ngày đăng: 04:17 30/04/20


Điện thoại ở trong không gian nên không ai có thể gọi được cho cô.



Vì vậy khi lấy ra, cô cũng không thấy có cuộc gọi nhỡ nào.



Nhưng lại có một tin nhắn ngắn, lúc trước cô đã thấy rồi nhưng chưa kịp xem.



Là tin nhắn của Chương Vân Tễ.



Tề Tiểu Tô nhíu mày, ấn mở tin nhắn.



Chương Vân Tễ: Tôi đã nghe chuyện công ty của cô, suy nghĩ thật cẩn thận, chuyện hẳn không đơn giản như cô nghĩ đâu. Nếu cô không chê thì có thể nói với tôi một tiếng, tôi hi vọng có thể giúp được cô.



Nghe qua thì có vẻ là có ý tốt.



Khi nhận được tin nhắn như thế này nên cảm thấy trong lòng rất ấm áp mới phải.



Nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng Tề Tiểu Tô lại cảm thấy hơi thấp thỏm, có điều gì đó không hợp lý, không biết tại sao nó lại khiến cô cảm thấy khó chịu như vậy.



Cô suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không nghĩ ra.



Nhưng có một điều là, tin tức của Chương Vân Tễ rất nhanh nhạy, anh ta ở tận thủ đô xa xôi mà có chuyện gì xảy ra ở thành phố D, anh ta cũng biết rất nhanh, hơn nữa còn biết khá tường tận.



Dù nói thế nào thì cô cũng không muốn liên hệ với Chương Vân Tễ trong khoảng thời gian này.



Thế nên cô không trả lời tin nhắn của anh ta.



Lúc cô xuống nhà, bà Kim đã làm xong cơm trưa. Tài nấu nướng của bà ấy rất tốt, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã làm được tám món ăn và một món canh.



Mấy người Văn Nhĩ Định rửa mặt và nghỉ ngơi một lúc cũng vực dậy được tinh thần, giờ ngồi ở phòng ăn to lớn, họ bắt đầu quan sát căn biệt thự này.



“Tề tổng, một mình em sống ở đây, đến đêm không cảm thấy buồn tẻ sao?” Khưu Linh Phương nhìn qua cửa sổ thủy tinh ra ngoài vườn, bây giờ nhìn rất xinh đẹp, nhưng đến đêm thì sao? Nếu là cô, cô chắc chắn mình sẽ cảm thấy rất sợ hãi.



“Không, vẫn còn hội Đồng Xán ở cạnh em mà.”



Văn Nhĩ Định và Julia cùng liếc nhau một cái. Đồng Xán là một người đàn ông cao to anh tuấn, không biết có phải họ…



Đúng lúc này, Đồng Xán đi đến bên cạnh Tề Tiểu Tô, cúi người nói nhỏ mấy câu với cô. Tề Tiểu Tô im lặng một lát mới nói lại với anh ta hai câu.
Vừa thấy Vệ Thường Khuynh liên lạc, Hệ thống Tiểu Nhất vui mừng nhảy cẫng lên - tất nhiên đấy là nếu nó có hai cái chân.



“Thiếu, Thiếu soái! Tốt quá rồi, cuối cùng cũng có tin tức của ngài!”



“Cho tôi biết, Tề Tiểu Tô đã gặp chuyện gì? Cô ấy bị thương à?”



“Không không không, không bị thương ạ, chỉ là…” Hệ thống Tiểu Nhất biết tính của anh nên nó hiểu lúc này mình không nên nói mấy lời thừa thãi, nó nói cho anh nghe mọi chuyện từ đầu đến cuối. Tất nhiên tạm thời nó sẽ không nói tới chuyện của Chương gia.



Chờ nó nói xong, Vệ Thường Khuynh im lặng một lúc mới nói với nó: “Tôi biết rồi.”



Rồi, có vậy thôi hả?



Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Vậy tôi kết nối ngài với cô Tề Tiểu Tô nhé?”



“Ừ.” Ngón tay thon dài của Vệ Thường Khuynh siết chặt chiếc điện thoại.



Tề Tiểu Tô đang cầm cốc nước hoa quả lên uống, trong đầu cô bỗng vang lên một giọng nam trầm, từ tính mà đã lâu chưa được nghe thấy.



“Tiểu Tô.”



Phụt.



May cô phản ứng nhanh quay đầu sang bên cạnh mới không để ngụm nước hoa quả trong miệng phun đầy ra bàn ăn.



Bà Kim vội vàng chạy tới. “Làm sao vậy, nước hoa quả không được tươi à?”



Trước ánh mắt nghi ngờ của bọn Văn Nhĩ Định, Tề Tiểu Tô ho khan, nhận lấy tờ giấy ăn Khưu Linh Phương đưa tới, cô lắc đầu: “Không có việc gì, tôi vừa nhớ ra mình có chuyện, phải đi xử lý trước đã.”



Dứt lời, cô đẩy ghế bước nhanh ra bên ngoài, lúc đi qua cửa không quên xua tay ngăn vệ sĩ đi theo.



Cô đi vào trong rừng cây, ở nơi yên tĩnh này mới thoáng nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình, cô thấy hơi tức giận.



Rõ ràng đã nói là không muốn để ý tới anh ấy, kết quả chỉ mới nghe thấy giọng nói ấy thôi mà cô đã kích động và thất thố như vậy.



Anh ấy mất tin tức lâu như thế thật sự đã gây ảnh hưởng lớn đến cô.