Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 470 : Cho binh nhì tề tiểu tô một sự ngạc nhiên

Ngày đăng: 04:17 30/04/20


Trí thông minh của Đỗ Viên lúc này đã bị ngừng hoạt động, thấy cô đồng ý đi theo lại còn cho là cô sợ, hắn lập tức hừ lạnh, bồi thêm một câu: “Ông mày muốn xem xem, lần này còn ai có thể cứu được con đĩ như mày được nữa!”



Nói xong, hắn lại chuyển hướng sang Hoa Uyển Tiên: “Còn mày nữa, đồ không biết thức thời! Đem máy ảnh giao ra đây, nếu không thì…” Hắn nhìn Hoa Uyển Tiên từ trên xuống dưới, ánh mắt kia làm người ta cảm thấy như một con rắn độc.



Đây mới chính là dáng vẻ bình thường của Đỗ Viên.



Trước đó cũng bởi vì Tề Tiểu Tô quá khác biệt nên hắn cũng hơi kiêng dè mà làm việc nhẹ tay. Nhưng hiện tại hắn thấy mình đã khống chế được tình hình, cầm chắc được Tề Tiểu Tô nên càng thấy Tề Tiểu Tô rõ ràng rượu mời không uống cứ thích uống rượu phạt, hắn phải cứng rắn thì cô mới biết sợ, cho nên hắn càng lộ rõ bản chất thật.



Cái kiểu nhìn của Đỗ Viên khiến Hoa Uyển Tiên cảm thấy buồn nôn.



Cô lùi về sau, vừa đề phòng vừa hỏi: “Đội trưởng Đỗ, anh muốn làm gì?”



“Muốn làm gì á? Tốt nhất mày cứ ngoan ngoãn giao máy ảnh ra đây, nếu không mày sẽ biết ông mày muốn làm gì ngay đấy.” Đỗ Viên bước gần về phía cô.



Máy ảnh thu được hình ảnh gã càng ngày càng đi tới gần, sau đó chiếc máy bị hắn giật mất, xóa hết mọi dữ liệu bên trong, rồi bị hắn ném mạnh lên phiến đá.



“Đỗ Viên!”



Hoa Uyển Tiên tức đến mức toàn thân đều run rẩy.



Đỗ Viên lườm cô đầy khinh miệt: “Đừng tưởng có Long Đào làm chỗ dựa cho mày thì là hay, tao nói cho mày biết, hắn cũng sắp hết thời rồi!”



Hai mắt Tề Tiểu Tô hơi nheo lại khi nghe được câu nói này.



“Cô Tề?” Lương Lệ và Hàn Dư cùng đi đến bên cạnh, lo lắng nhìn cô.



“Không sao, trả lại súng cho họ, chúng ta cùng đi thôi.”



Tề Tiểu Tô quay đầu lại nhìn Hoa Uyển Tiên: “Cô Hoa, hôm nay thật có lỗi với cô quá, hôm nào tôi sẽ tới xin lỗi cô sau nhé.”



Tóm lại, chuyện ngày hôm nay cũng do cô liên lụy đến Hoa Uyển Tiên, mà cũng có thể nói là cô muốn lợi dụng Hoa Uyển Tiên.



Hoa Uyển Tiên cắn môi, lắc đầu, cô ấy lo lắng nhìn Tề Tiểu Tô bị bọn người của Đỗ Viên đẩy lên xe. Bọn Đỗ Viên chỉ mang tới có hai xe, vừa nhìn thấy ở cổng biệt thự có mấy chiếc xe đỗ sẵn, bọn chúng tất nhiên không khách khí liền phân cấp dưới lái xe, đưa tất cả mười mấy người bọn họ đi hết.
Hoa Uyển Tiên gật đầu. “Vâng.”



“Tiểu Tô có nhà không?”



Nghe hai chữ Tiểu Tô được thốt ra từ miệng người đàn ông lạnh lùng này, Hoa Uyển Tiên không biết có phải là ảo giác của mình hay không mà cô thấy giọng điệu của anh ta dịu đi nhiều.



“Cô ấy…”



Hoa Uyển Tiên hơi do dự không biết có nên nói chuyện của Tề Tiểu Tô cho người này biết hay không. Nhưng cô không ngờ vì phút do dự của mình mà khiến sắc mặt đối phương lạnh hẳn đi, anh ta nói khá chắc chắn: “Cô ấy đã xảy ra chuyện rồi à?”



Hả, vì sao cô mới nói có một chữ mà anh ta đã xác định được Tề Tiểu Tô đang gặp chuyện?



“Anh là gì của cô ấy?” Cô cố lấy dũng khí rồi hỏi.



Đối phương im lặng một lúc, trong đáy mắt anh thoáng dâng lên ý cười. “Tôi là… cấp trên của cô ấy, cô ấy là lính của tôi.”



Cấp trên? Lính?



Hoa Uyển Tiên mơ hồ.



Anh ta đang nói đùa à?



“Nói đi, cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi?” Ý cười trong mắt đối phương bị thu lại hoàn toàn, dần trở nên lạnh lẽo.



“Cô ấy bị Đỗ Viên bắt đi rồi! A, Đỗ Viên chính là đội trưởng của đội cảnh sát hình sự!”



Lời này vừa nói ra, mắt của người đàn ông kia lập tức nheo lại. Trong lòng Hoa Uyển Tiên hơi run lên, cô cảm thấy hơi sợ hãi.



“Hội Hàn Dư đâu?”



Anh ta biết Hàn Dư? Trước đó Hoa Uyển Tiên có nghe thấy Tề Tiểu Tô gọi một trong những người ở đó là Hàn Dư. Quen biết càng tốt! Trong lòng cô thoáng buông lỏng, cô nói: “Cả đám Hàn Dư nữa, tất cả đều bị đưa hết đi rồi.”