Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 474 : Dù sao anh cũng không buông tay

Ngày đăng: 04:17 30/04/20


“Hắn sẽ không sống được ở thành phố D này nữa đâu, chẳng mấy chốc sẽ quay trở lại thủ đô thôi.” Một tay Vệ Thiếu soái cầm lái, một tay nắm lấy tay trái của cô, ngón cái của anh nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay của cô.



Đang lái xe nên anh cũng chỉ định cầm tay cô thôi, dù chỉ là cầm tay cũng khiến anh thỏa mãn, anh không thích cô trốn anh.



Chỉ sờ tay nên Tề Tiểu Tô cũng để mặc anh. Nhưng cô lại phát hiện tay anh thô ráp hơn rồi, trong lòng bàn tay còn có mấy vết chai nữa, cuối cùng chính cô không kìm được mà đếm vết chai trên tay anh.



Nghe anh nói vậy, cô gật đầu: “Cứ vậy thì Nguyễn Dật Quân và Đỗ Tử Nhân sẽ không có cơ hội qua lại thân thiết, hợp tác chặt chẽ với nhau nữa. Mà lần này liên minh hai nhà Nguyễn - Đỗ không thành, thế còn Hạ gia thì sao.”



Nghĩ đến Hạ gia, cô lại nhớ đến sự tính toán của Đỗ Tử Nhân nên không khỏi cau mày.



“Tạm thời không cần để ý đến Hạ gia, như em bây giờ còn chưa đủ làm họ phải để mắt đến đâu.” Vệ Thiếu soái nói xong thấy cô đang lườm mình, bèn cười: “Thế nào, em không phục à? Em mới chỉ là một cô gái trẻ làm kinh doanh ở thành phố D, sao có thể khiến Hạ gia kiêu ngạo kia để ý tới được. Đợi sau này khi em đến thủ đô, đến lúc ấy có muốn không đối đầu cũng không được.”



Tề Tiểu Tô ngạc nhiên: “Em nhất định phải đến thủ đô sao?”



Tới thủ đô làm gì? Hiện giờ cô cảm thấy ở thành phố D rất tốt.



Vả lại, chuyện bên này cũng đã đủ nhiều rồi, không biết trong thủ đô còn sóng gió gì nữa.



“Sau này em không có ý định lên thủ đô học đại học à? Em không thể tự nhốt mình cả đời ở vùng trời thành phố D nhỏ bé này được, em cần một khoảng trời cao và rộng lớn hơn để vẫy vùng. Tin anh đi, thủ đô sẽ càng thích hợp với em hơn.” Vệ Thiếu soái hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nói: “Hơn nữa, đến lúc đó anh cũng ở thủ đô.”



Câu này mới là quan trọng nhất chứ gì!



Tề Tiểu Tô liếc anh, không nhịn được phải hỏi: “Đến lúc đó có lẽ anh sẽ phải về Liên minh các hành tinh phải không?”



Hai người bọn họ rất ít khi nhắc đến đề tài này, giờ đột nhiên cô lại nói đến làm không khí trong xe lập tức rơi vào im lặng. Dù sao chỗ đó cũng không phải là ở nước ngoài hay một nơi nào xa xôi, mà chính là khoảng cách về không gian và thời gian. Nếu như cô không đi cùng anh, hoặc điều kiện của cô không thể đi được, thì bọn họ nhất định sẽ phải chia tay.



Mỗi lần nói tới đề tài này đều có vẻ hơi nặng nề.




“Cô Kim, đây là Vệ… Thường Khuynh, phiền cô tối nay nấu nhiều đồ ăn hơn một chút, anh ấy ăn hơi khỏe ạ.” Tề Tiểu Tô hắng giọng, lại lườm người nào đó một cái, ai bảo dáng dấp của anh quá cao lớn cơ.



“Vệ, chào Vệ thiếu! Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay!” Bà Kim phát hiện không ngờ bà lại nhìn Vệ Thiếu soái đến thất thần, mặt bà hơi nóng lên, ngượng ngùng quay người chạy vào trong bếp.



Tề Tiểu Tô nghiêng đầu nhìn anh. “Vệ thiếu có muốn đi thăm quan biệt thự của anh không?”



Vệ Thiếu soái đưa tay ra ôm lấy cô: “Trước hết đưa bản Thiếu soái đi tham quan phòng ngủ của chúng ta đã.”



Phụt.



Tề Tiểu Tô rất muốn trốn!



Lương Lệ nhìn bóng lưng cả hai đi lên tầng, anh ta vẫn còn chưa kịp hồi phục sau cú sốc.



Mãi cho đến khi Hàn Dư vỗ lên vai anh ta: “Choáng váng quá hả?”



“Anh ấy, anh ấy, anh ấy, đội trưởng là bạn trai của Boss chúng ta sao?” Từ lúc nhìn thấy Vệ Thiếu soái ở đội cảnh sát hình sự đến giờ, Lương Lệ vẫn chưa cảm thấy hết sốc, miệng anh ta há to đến mức suýt rơi cằm.



“Cậu còn chưa biết à? Mấy người chúng tôi có một vài người ban đầu đi theo đội trưởng cùng tham gia đặc huấn, nhưng những người kia đều quá mạnh nên chúng tôi bị loại. Sau khi trở về, chúng tôi giải ngũ, đội trưởng nói chị dâu cần người bảo vệ nên chúng tôi gọi cả mấy anh em tốt trước kia đến cùng. Nếu không phải đến để bảo vệ chị dâu thì còn lâu chúng tôi mới đi làm vệ sĩ cho phụ nữ ấy.” Hàn Dư nói: “Nhưng chị dâu đúng là rất tốt!”



Một người đứng cạnh đấy nói: “Không phải bạn trai, đội trưởng của chúng ta là vị hôn phu của chị dâu!”



Lương Lệ lấy tay đỡ cằm mình về chỗ cũ.



Đính hôn rồi cơ á á á.