Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 479 : Khiến người ta rét lạnh sống lưng - Bà tám nghiêm gia
Ngày đăng: 04:17 30/04/20
Nghiêm Tắc Thâm cảm thấy mình hơi có lỗi với người bạn học cũ - hiệu trưởng Dương, dù sao Dương Linh Linh cũng là em gái của ông ấy. Hồi hai người còn đi học, Dương Linh Linh vẫn còn là một cô bé con, thường xuyên gọi anh ta là anh Nghiêm, tuy sau khi tốt nghiệp không gặp mặt nhiều, đến lúc cô ấy kết hôn càng lạnh nhạt hơn, nhưng anh ta vẫn cảm thấy không đành lòng.
Nhưng lúc này đừng nói là Nghiêm gia bọn họ, đến cả lợi ích của tập đoàn Lập Hoa cũng đang gắn liền với Tề Tiểu Tô, ngay chính anh ta cũng thích cô gái Tề Tiểu Tô này, càng cảm kích cô đã vì Nghiêm gia, vì bố của anh ta mà làm nhiều việc, cũng giúp anh ta rất nhiều như vậy.
Hơn nữa, trong chuyện này đúng là có chút kỳ lạ, dù thế nào anh ta cũng phải nhắc nhở Tề Tiểu Tô một câu.
Vì thế mà anh trăn trở suy nghĩ mãi mới quyết định nói lời thật lòng với cô.
“Tiểu Tô, chẳng phải hôm nay tôi cũng đi cùng lão Dương đến thăm Dương Linh Linh đó sao? Chúng tôi được gặp cô ấy chừng mười phút.”
Tề Tiểu Tô nghe ra Nghiêm Tắc Thâm đang ngập ngừng, dường như không biết phải nói như thế nào mới tốt, nên cứ vừa nghĩ vừa nói, tốc độ khá chậm.
Lúc này, cô đã đi lên phòng, ngồi xuống chiếc ghế xích đu ngoài ban công, ngồi đây cô vẫn nhìn thấy bóng dáng đám Hàn Dư đang chạy bộ ở phía xa xa.
Có bọn họ vào đây ở, biệt thự Long gia náo nhiệt và có sức sống hơn hẳn.
Cô tiếp tục tập trung sự chú ý nghe Nghiêm Tắc Thâm nói chuyện.
“Lúc ấy chúng tôi rất muốn hỏi Dương Linh Linh cho rõ ràng, rốt cuộc cô ấy có quan hệ như thế nào với Thi Tráng, vì sao ông ta lại gọi cú điện thoại kia cho cô ấy, giọng điệu nói chuyện của ông ta lúc đó như thế nào, v.v… cố gắng để cô ấy nhớ lại cẩn thận hơn, cô ấy cũng rất phối hợp, giống như là rất muốn nhanh chóng thoát khỏi hiềm nghi, dáng vẻ sợ hãi không giống như đang giả vờ, hỏi gì đáp nấy. Nhưng mà tôi thấy có cái gì đó rất kỳ lạ.”
Tề Tiểu Tô nghe đến đó cũng thấy hứng thú: “Cái gì kỳ lạ?”
Tề Tiểu Tô đen mặt.
Ấy, Nghiêm tổng à, lớn tuổi rồi mà còn nhiều chuyện như thế là không tốt đâu!
Nhưng sau đó cô nghe thấy giọng nói hưng phấn của Nghiêm lão vang lên: “Thật à? Phải gặp một lần chứ! Giờ chúng ta cũng đang rảnh, chi bằng đến luôn bây giờ đi? Đem hộp trà quý lâu năm của bố ra đây, để mang sang vườn nhà Tiểu Tô ngồi uống! Uyển Nghi đâu? Không phải con bé vẫn luôn tò mò sao? Gọi nó đi.”
Tề Tiểu Tô cạn lời.
Sao trước kia cô lại không biết một nhà ba người này lại thích đùa như thế nhỉ?
Đêm hôm khuya khoắt, chỗ này của cô lại cách nội thành hơn hai mươi phút lái xe, mà họ vẫn còn muốn tới chỉ để nhìn thấy Vệ Thiếu soái?
“Chuyện đó…”
Cô đang muốn cự tuyệt, Nghiêm Tắc Thâm ở đầu dây bên kia đã chen lời: “Vậy cứ quyết định thế nhé? Chúng tôi đến ngay đây.”
Ấy, đêm hôm rồi, sao anh lại chắc chắn Vệ Thiếu soái đang ở cùng với tôi thế hả! Nhỡ đâu bọn tôi không ở chung thì sao! Bọn họ nói khẳng định như thể biết chắc hai người họ sẽ ở cùng một chỗ vậy!
Cô mới 18 tuổi thôi đó, họ có thể dùng tư duy bình thường để suy nghĩ cho cô không vậy…