Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 486 : Thiếu soái, xin anh hãy bỏ qua - Vả mặt

Ngày đăng: 04:17 30/04/20


“Vả vào mặt? Bản Thiếu soái thích.” Vệ Thiếu soái bước về phía cô, đem hai tay xoa vào nhau để làm nóng, sau đó vòng tay qua sau lưng cô, anh dùng lực ấn vừa phải, xoa eo cho cô.



Không thể không nói, tay nghề của anh rất tốt.



Từ hai cánh môi của Tề Tiểu Tô thốt ra một tiếng thở dài tràn ngập thoải mái.



Vệ Thiếu soái nghe thấy âm thanh mềm mại này của cô, cơ thể đột nhiên lại có phản ứng.



Anh bất đắc dĩ tự cảnh cáo mình, suy cho cùng vẫn là ăn chưa đủ no mà. Nếu không phải nghĩ cô mới là lần đầu tiên nên không thể làm quá mức, thì hiện giờ anh đã đè cô ra ăn thêm mấy lần nữa rồi.



“Hội Hàn Dư đâu rồi ạ?”



“Sau khi chạy bộ, anh bảo họ đi tìm vài thứ về để tăng cường thêm hệ thống an ninh của biệt thự rồi. Trong đội của Hàn Dư có một người gọi là Hoàng Tự, trước kia ở trong bộ đội, cậu ta có tay nghề khá cao ở phương diện này, về sau cứ giao cho cậu ta phụ trách là được.” Vệ Thiếu soái nói cho cô nghe về tính cách và năng khiếu của mười hai người này, để về sau cô có thể sắp xếp công việc hợp lý cho họ.



“Về phần Lương Lệ, thời điểm làm nhiệm vụ lần này cậu ta để lộ một vài khuyết điểm, anh giao cậu ta cho Hàn Dư, Hàn Dư sẽ giúp cậu ta luyện tập thêm.” Vệ Thiếu soái cười mà như không cười, nhìn cô. “Còn cái người tên Đồng Xán kia, sao, năng lực của anh ta không kém chứ?”



Sao cô cứ cảm thấy lời này của anh hơi chua chua, thầm cười đến thắt ruột, nhưng trên mặt cô vẫn tỏ ra đàng hoàng nghiêm túc, cô gật đầu: “Ừm, Đồng Xán đúng là rất lợi hại…”



Lời còn chưa nói hết, cô đã bị anh áp đảo ở trên giường, anh thò tay vào dưới váy cô. “Dám khen gã đàn ông khác lợi hại, anh thấy em đang ngứa ngáy quá rồi đấy!”



Tề Tiểu Tô hét lên, vội vàng kéo tay của anh ra, cầu xin tha thứ: “Em sai rồi em sai rồi! Thiếu soái, cấp trên, quan lớn, anh đẹp trai, anh đại nhân đại lượng bỏ qua cho em đi!”



Cô sai rồi, cho dù muốn đùa anh cũng không thể dùng từ lợi hại này được, cái tên này rất kiêu ngạo, ở trước mặt anh mà khen người đàn ông khác lợi hại thì quả thực chẳng khác gì vuốt râu hùm.



“Em gọi anh là gì?”



“Thường Khuynh?” Tề Tiểu Tô tập trung nắm chặt lấy chiếc quần màu trắng nhỏ bé ở bên trong, sợ anh thật sự kéo nó xuống dưới. Giờ toàn thân cô vừa đau vừa xót, cô còn muốn lên đường đến thị trấn Minh Quang nữa, nếu lại bị anh bắt được đại chiến thêm một, hai hiệp thì chắc chắn cô sẽ rời thành từng mảnh mất. “A Khuynh, A Khuynh, em thật sự không dám…”




Bà ấy nói cảm ơn: “Vậy tôi dọn dẹp xong sẽ gọi ông Kim tới đón.” Ở chỗ này không gọi được xe, cũng không có xe bus nên bà ấy đến và về đều do ông Kim đưa đón. Bà Kim nghĩ một chút lại nói: “Cô Tề, hôm qua tôi có gọi điện cho ông Kim, nghe ông ấy nói cái bà Tề kia vẫn thường đến chung cư Trường Ninh để nghe ngóng chỗ ở hiện tại của cô, vì có hàng xóm nói với bà ta là tôi đang giúp việc ở nhà cô…”



Bà Kim cảm thấy hơi áy náy: “Tại lúc ấy tôi với ông Kim lắm mồm quá, lại nói với hàng xóm rằng cô là người tốt, tôi chỉ giúp cô nấu cơm cũng được cho nhiều tiền lương…”



Vì thế có mấy người hàng xóm biết bà ấy đang làm giúp việc ở chỗ Tề Tiểu Tô, nên bà ấy cũng hơi bận tâm chuyện bà Tề kia hôm nay sẽ tìm đến chỗ bà ấy để hỏi.



Dù thế nào cũng phải nói trước việc này cho Tề Tiểu Tô biết.



Tề Tiểu Tô im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Không sao, cho dù không phải cô chú nói thì bọn họ cũng sẽ sớm tìm tới chỗ tôi thôi.”



Chuyện cô ở chỗ này cũng không phải chuyện bí mật, nếu mấy người Trần Đông không nghe ngóng được gì bên chỗ hàng xóm bên kia, thì rất có khả năng bà ta sẽ đến tìm Tô gia để giày vò.



Để chính cô tìm tới, tự tay xử lý bọn họ dù sao cũng tốt hơn để bọn họ đi quấy rầy ông bà ngoại của cô.



Bà lão bên Trần gia lúc trước đột nhiên chuyển tới bệnh viện Thánh Á, sau đó Tề gia còn có tiền mua nhà. Nếu bảo Tề Tông Bình đột nhiên có tiền thì cô tuyệt đối không bao giờ tin. Trần gia cũng là nhà nghèo rớt mùng tơi, hai chị em Trần Đông thường chỉ biết tiêu tiền chứ không biết kiếm tiền, chưa chết đói đã may lắm rồi.



Người đứng phía sau bọn họ là ai, có mục đích gì, tuy cô không biết, tạm thời cũng không có hứng thú, nhưng nếu bọn họ tự nguyện nhảy ra cũng bớt phiền phức cho cô sau này.



Hiện giờ đã có đám Hàn Dư, ít ra cô không đến mức không có ai để dùng.



Ăn xong bữa sáng, Khưu Linh Phương gọi điện tới, cô ấy sẽ cùng hội Văn Nhĩ Định xuất phát từ công ty đến thị trấn Minh Quang, việc ngày hôm nay cũng coi như việc lớn của công ty, bọn họ tất nhiên phải đến giúp đỡ.



Bên này, Tề Tiểu Tô mang theo hầu hết số người, chỉ để mấy người ở lại trông nhà. Cô đi cùng xe với Thiếu soái, đám Hàn Dư và Lương Lệ lái ba xe đi theo phía sau.



Nhưng Tề Tiểu Tô không biết rằng, mấy người nhà Tề Tông Bình, Trần Đông và Tô Vận Thuận cũng đang trên đường đến thị trấn Minh Quang.