Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 57 : Bên thắng đậm nhất
Ngày đăng: 04:12 30/04/20
Tề Tiểu Tô nhìn Tô Vận Đạt bằng ánh mắt không còn lời nào để nói, “Cậu, hòn đá này...”
Tô Vận Đạt lại có chút ngại ngùng: “Vừa nãy cậu cứ tưởng là có lợn rừng, tiện tay nhặt một hòn phòng thân.”
Đây đúng là...
May mắn không ai bằng. Trong đầu Tề Tiểu Tô thoáng qua ý nghĩ sẽ lén lút giấu viên phôi ngọc này đi biến nó trở thành của mình, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn thấy nên từ bỏ thì hơn, suy cho cùng đây cũng là cậu ruột của cô, lần này lên núi cũng mang theo kỳ vọng của cả gia đình, tám tháng sau sẽ phải làm bố rồi, cô không thể để em bé ra đời lại vẫn phải lo lắng buồn rầu không có tiền mua sữa được, đúng không?
Hơn nữa, dù gì cũng là do cậu đưa mình tới đây, chút tình cảm này vẫn phải nhớ.
Nghĩ đến đây, cô liền nhặt hòn đá đó lên, giả vờ vô tình nói: “Hòn đá này nhìn có vẻ khá đặc biệt.”
Thật ra có chỗ nào đặc biệt đâu?
“Thật à? Cậu xem xem.” Tô Vận Đạt nghe cô nói như vậy liền bắt đầu thấy hưng phấn, cầm lấy hòn đá đó, quan sát tỉ mỉ.
Bọn họ tìm phôi ngọc tất nhiên chỉ có thể nhận biết được liệu đó có phải là phôi ngọc hay không, còn bên trong rốt cuộc có ngọc hay không thì ai cũng không dám đảm bảo, ngọc tốt hay xấu cũng không thể nhìn ra, nhưng ít nhất cũng có hi vọng.
Tô Vận Đạt nhìn mãi một hồi lâu ánh mắt cuối cùng xuất hiện một sự vui mừng khôn xiết, “Tiểu Tô, đây đúng là một viên phôi ngọc! Cậu có bảy phần chắc chắn!”
“Thật ạ?” Tề Tiểu Tô cũng vờ làm ra vẻ vui mừng khôn xiết.
“Ha ha ha, giống, thực sự rất giống!” Tô Vận Đạt vui mừng đến nỗi tay chân múa khua khoắng loạn xạ, “Xem vận may của tôi này, tùy tiện nhặt cũng có thể nhặt được một viên rồi này!”
Thật ra anh ta cũng không nghĩ mà xem, con đường này đã đi tìm kiếm một lượt rất lâu rồi, căn bản không hề phát hiện ra hòn phôi ngọc này, là do lúc Tề Tiểu Tô đến đây anh ta mới tiện tay nhặt nó lên, chưa biết chừng, vận may này còn có liên quan đến Tề Tiểu Tô.
Tô Vận Đạt vừa nghe thấy những lời này liền vội vã tiến đến gần phía bọn họ, “Ông chủ Quảng, mọi người có thu hoạch gì không?”
Sắc mặt của ông chủ Quảng và Hồ Nghi Giai đều không được tươi tỉnh cho lắm, cả hai người cùng lắc đầu. “Không có. Có điều chúng tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nào có dễ dàng gì mà vừa đến đã có thể tìm ngay được chứ? Dù sao chúng ta cũng đã xác định ở lại lâu một chút rồi mà? Từ từ tìm cũng được.”
“Tô lão đệ có tìm được gì không?” Hồ Nghi Giai hỏi.
Lẽ nào chỉ mỗi anh ta là người có thu hoạch à? Chỉ mỗi anh ta là người thắng đậm nhất à?
Tô Vận Đạt suy nghĩ một lúc rồi lấy một viên phôi ngọc ra, “Tôi tìm được một viên.”
“Ối! Có thật này!”
Nhìn mấy người vây lại cùng nghiên cứu một viên phôi ngọc nhỏ, Tề Tiểu Tô cũng đã yên tâm hơn, dù sao Tô Vận Đạt vẫn biết nói một ít giấu một ít, không đến nỗi quá ngốc.
Lúc này Hồ Tu Trạch đột nhiên chạy từ trong rừng ra, anh ta vừa thở vừa nói nhưng giọng nói vô cùng nghiêm trọng, “Mau qua đằng kia xem, Đại Đảm chết rồi!”
“Cậu nói cái gì?” Hồ Nghi Giai suýt nữa nhảy dựng lên.
Trong lòng Tề Tiểu Tô kinh sợ, vô thức đưa mắt nhìn về phía Lưu Cẩm Doanh, chợt nhìn thấy ánh mắt của cô ta cũng thoáng có vẻ lo lắng.
Tại sao xác của Đại Đảm lại bị Hồ Tu Trạch phát hiện?
Bọn họ còn chưa kịp nói gì thì bụi cỏ rậm ở một đầu khác của chỗ cắm trại bỗng lay động, mười mấy người từ đó chui ra, nhìn thấy bọn họ, mười mấy nòng súng lập tức đồng loạt giơ lên chĩa thẳng vào bọn họ.