Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 573 : Cuộc điện thoại trong lúc hỗn loạn của thiếu soái

Ngày đăng: 04:18 30/04/20


Mang theo suy nghĩ nhà bọn họ không tốt đẹp thì cũng không thể để kẻ thù được bình yên vô sự, bà Ôn mới mang Ôn Tình đến đây. Thực ra, năm đó Ôn Tri Diệu cũng chỉ để ý đến sắc đẹp của người đàn bà này mà thôi, bà Ôn thực sự là người thuộc loại không có đầu óc suy nghĩ, nếu không Ôn gia cũng chẳng đến tình trạng như bây giờ.



“Thật quá thể!” Giáo sư Sở không thể nhịn hơn được nữa bèn vỗ bàn một cái rồi đứng lên. “Có còn luật pháp nữa hay không hả?”



“Ha, ông chính là giáo sư Sở đúng không?” Bà Ôn cũng tức giận: “Các người nói đức hạnh của Tình Tình nhà tôi không tốt nên không vào được đại học Bắc Kinh? Tôi nói cho các người biết, đấy là tổn thất lớn nhất của các người! Cứ đợi cậu của Tình Tình đóng góp cho trường đại học Trùng Khánh một tòa nhà đa phương tiện thì Tình Tình nhà chúng tôi vẫn sẽ được học ở một trường đại học danh tiếng như thường!”



Đại học Trùng Khánh cũng là một trong những trường đại học dẫn đầu trong nước, tuy so ra kém hơn đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa nhưng cũng tương đối khá.



Đóng góp một tòa nhà đa phương tiện?



Tề Tiểu Tô nghe được, trong lòng lập tức có suy nghĩ. Lần này Ôn Tri Duệ bị xuống đài, trong tài khoản của ông ta không có nhiều tiền, cũng không tra ra được tiền chạy đi đâu, có lẽ nào là nên điều tra từ chỗ cậu của Ôn Tình chăng?



“Đứng nói vớ vẩn nữa, kéo Tề Tiểu Tô đi!”



“Ai dám!” Hiệu trưởng Lưu đứng dậy gầm lên.



Ngay tại lúc mọi chuyện đang hỗn loạn, chiếc điện thoại trong tay Hạ Dư Hoành đột nhiên có người gọi đến.



Vì cậu ta chưa quen với chiếc điện thoại này, lại thêm bên kia đã có người kéo Tề Tiểu Tô nên cậu ta không để ý tới chuyện quay phim nữa mà muốn xông tới hỗ trợ, trong lúc tay chân không cẩn thận động phải nút nhận cuộc gọi.



Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm đầy từ tính: “Thấy điện thoại của anh là tiếp ngay à?”



Ui, ai vậy?



Hạ Dư Hoành hô lên: “Tiểu Tô, cậu có điện thoại!”



Tề Tiểu Tô đang chuẩn bị xắn tay áo đánh một trận, nghe thấy thế không kịp suy nghĩ đã trả lời: “Không rảnh! Tắt đi!”



Vị Thiếu soái nào đó ở đầu dây bên kia nghe thấy rõ ràng rành mạch hai từ đơn giản đó mà toàn thân như muốn phát nổ.




Bọn họ đưa bốn người tới, hai người đã bị Tề Tiểu Tô đánh ngã, hai người còn lại cũng đang thở hồng hộc, thủ thế phòng thủ căng thẳng nhìn Tề Tiểu Tô, sợ cô lại ra tay lần nữa.



Mẹ ơi, cô gái nhỏ này ra tay quá đáng sợ, lực chân làm bọn chúng sợ mất mật, bọn chúng vốn không thể đánh được cô thì còn muốn kéo cô đi đâu đây!



“Mau gọi xe cứu thương đi.” Ông chủ nhà hàng chen vào, nhìn thấy bà Ôn đang nằm trên mặt đất thì sợ có người xảy ra chuyện ở nhà hàng của ông ta nên vội ra lệnh cho nhân viên.



Tề Tiểu Tô phủi tay bước hai bước về phía Ôn Tình làm cô ta sợ mất mật, cô ta vớ lấy thứ gần mình nhất giơ về phía cô: “Mày đừng tới đây!”



“Ôn Tình…” Cẩn thận.



An Tử Khê chưa kịp nhắc nhở hết câu, vì quá khẩn trương mà Ôn Tình bị đồ vật trong tay cắt ngược trở lại chính khuôn mặt của cô ta.



Đó là một mảnh đĩa bị vỡ.



Thấy trên mặt và trong lòng bàn tay nhói đau, thứ chất lỏng ấm nóng chảy ra từ lòng bàn tay làm Ôn Tình ngây dại, cô ta đờ đẫn cúi xuống nhìn mới phát hiện mình đang cầm một mảnh đĩa bằng sứ sắc bén, bàn tay cô ta bị cắt chảy máu.



Cô ta thét ầm lên, đưa tay sờ lên mặt cũng thấy một vệt máu.



“A!”



Chỗ này loạn hết cả lên, An Tử Khê cắn răng, không còn cách nào khác đành phải gọi điện thoại cho bố mình, nhưng cậu ta chưa kịp gọi điện thì có một đội cảnh sát đến.



Người phụ trách nhanh chóng xử lý tạm thời sự việc, anh ta còn phất tay ra hiệu cho đám người Tề Tiểu Tô đi trước, bọn họ sẽ ở lại xử lý mọi chuyện.



Tề Tiểu Tô biết ngay đây là người của Lợi thiếu. Cô an tâm đưa mọi người rời khỏi nhà hàng.



“Tề Tiểu Tô, điện thoại của em này.” Hạ Dư Hoành trả lại điện thoại di động cho cô, anh ta nói thêm: “Vừa rồi có người gọi đến đấy, anh không cẩn thận ấn nút nhận mất rồi, sau đó em nói tắt đi nên anh tắt luôn. Em có muốn gọi lại hỏi người gọi đến có chuyện gì không?”