Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 577 : Tương lai sáng lạn cũng không bằng cô

Ngày đăng: 04:18 30/04/20


Mới đầu Tề Tiểu Tô hơi sợ hãi trước sự cuồng nhiệt của anh, nhưng khi anh mạnh mẽ xâm nhập vào trong miệng cô, cô cảm thấy mình cũng rất nhớ cảm giác môi lưỡi gắn bó cùng với anh, thế là cô không kìm được mà đáp lại, thậm chí còn có ý nghĩ muốn đổi từ thế bị động thành chủ động.



“Bảo bối… Vợ ơi, anh nhớ em đến sắp chết rồi.” Vệ Thường Khuynh hôn, mút môi cô như đói khát, cơ thể anh cũng nhanh chóng có phản ứng.



Tề Tiểu Tô lập tức cảm nhận được sự vội vàng của anh.



Cả người cô đều nóng lên, mềm nhũn bất lực. Loại cảm giác này xông tới quá mãnh liệt khiến cô không thể chịu nổi, chỉ muốn cùng anh đắm chìm trong đó.



“Anh…” Cô phát hiện anh đã bắt đầu cởi quần áo, cô không làm cách nào được phải dùng ánh mắt lóng lánh nhìn anh và nói: “Em vừa về xong còn chưa tắm rửa đâu…”



“Làm xong rồi tắm.”



Đùa à, trước đó mới nếm thử ăn mặn, sau cả hai lại xa nhau hai tháng, đến cầm tay cũng không được. Người cô thì cũng nằm ở dưới người anh rồi, tại sao anh phải nhịn chứ? Vả lại trên người cô vẫn luôn có mùi thơm dễ chịu, làm gì có mùi lạ nào khác.



Tề Tiểu Tô mở to mắt nhìn anh đầy lên án, sao lần nào anh cũng nói thẳng tuột như vậy chứ!



Vệ Thường Khuynh cởi áo, cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt trách móc của cô, thế là không nhịn được muốn đùa cô một chút, anh vừa cởi quần áo của cô vừa nói thêm: “Ý của anh là, cứ làm một lần trước rồi hãy đi tắm, lúc tắm còn có thể làm một lần nữa ở trong bồn, thêm một lần nữa dưới vòi hoa sen, ừm, em có muốn thử cảm giác một lần ngồi trên bồn rửa mặt không?”



“Vô sỉ…” Ngoài từ này, Tề Tiểu Tô thật sự không thể tìm ra từ nào khác để hình dung về anh.



“Ừm, không vô sỉ làm sao bắt được em?” Vệ Thường Khuynh lột bỏ bộ áo liền quần của cô, anh hơi bất mãn: “Loại quần này khó cởi lắm, sau này khi nào ở bên cạnh anh, em cứ mặc váy đi.”



Tề Tiểu Tô: “…”




Tề Tiểu Tô ngẩn người.



Anh nghĩ như thế thật sao?



Nhưng không thể phủ nhận khi cô nghe thấy mấy lời này, ban đầu cảm thấy ngọt ngào, sau đó mới hơi buồn lo vô cớ: “Cho nên là, có phải anh cảm thấy mình nên dùng một đao chặt đứt mọi tơ tình?”



Vệ Thường Khuynh đưa tay nhéo mũi của cô: “Nghĩ gì thế, sao có thể như vậy được? Anh đang nghĩ đến một chuyện khác, kế hoạch lúc trước của anh là đến lúc sửa xong phi thuyền phải trở về Liên minh ngay, nếu như em vẫn chưa thể đi cùng được thì trước tiên cứ ở lại nơi này đi, chờ anh xử lý xong chuyện bên kia sẽ mang nhiều đồ trang bị tốt hơn trở về tìm em. Nhưng giờ anh lại cảm thấy mình vốn không thể chịu đựng được khoảng thời gian phải xa cách nhau đó.”



“Cho nên?”



“Cho nên trong lúc chưa hoàn toàn chắc chắn em có thể đi được, dù có tìm thấy tất cả các mảnh vỡ, bản Thiếu soái cũng không trở về.” Anh im lặng nhìn cô rồi nói tiếp: “Anh không thể mạo hiểm dù chỉ là một phần vạn khả năng không thể quay lại gặp em, vợ yêu, em là một nửa của anh nên không thể tách rời khỏi trái tim và cơ thể của anh được.”



“A Khuynh…”



Những lời anh nói làm Tề Tiểu Tô thấy lòng mình vừa chua xót vừa mềm mại. Thực chất anh không nói thẳng ra là dù anh có trở về quê hương cũng không hoàn toàn chắc chắn mình có thể quay lại, chỉ cần anh để cô ở lại nơi này mà đi, rất có khả năng cả đời bọn họ sẽ không còn được gặp lại nhau được nữa.



Lúc trước anh cũng hiểu rõ điểm này, nhưng chưa bao giờ nói ra vì địa vị của cô ở trong lòng anh còn chưa bằng trách nhiệm của anh đối với Liên minh và chấp niệm muốn trở về. Anh muốn trở về nhà, tất nhiên cũng sẽ cố gắng để đưa cô theo cùng, nhưng chung quy cô vẫn chỉ xếp ở vị trí thứ hai mà thôi.



Tới bây giờ, cuối cùng anh cũng đã đặt cô ở vị trí thứ nhất.



“Vợ à, với anh tiền đồ tương lai có sáng lạn đến đâu cũng không bằng em.” Anh nói.