Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 591 : Vượt thời không đi cứu người

Ngày đăng: 04:19 30/04/20


Giọng nói của Vệ Thường Khuynh rất trầm và thấp: “Nhưng em phải suy nghĩ thật kỹ, em sẽ quay trở lại thời điểm cha mẹ vừa mới mất và phải đến nhà Tề Tông Bình ở, đến lúc đó không chừng em sẽ phải đau lòng thêm lần nữa. Lần này không phải em trùng sinh mà là trở về tạm thời, em hiểu ý anh không? Em trở về đoạn thời gian đó, nhưng cái thời không này vẫn sẽ tiếp tục chạy, nếu em quay trở lại quá khứ mà thay đổi quá nhiều người và sự việc, thì vị trí bây giờ của chúng ta cũng sẽ bị thay đổi theo.”



Quay trở lại thời điểm mới qua tang lễ của Tề Tông Dân và Tô Vận Linh, trở lại thân thể của Tề Tiểu Tô mười ba tuổi đang như hình với bóng với nỗi bi thương, nếu cô bị quá khứ ảnh hưởng thì Tề Tiểu Tô ở thế giới hiện tại cũng sẽ bị ảnh hưởng.



Chuyện này không giống với việc trùng sinh, trùng sinh là bắt đầu lại ở thời điểm được trùng sinh và vẫn chỉ là cô. Hiện tại là quay trở lại quá khứ, tương đương với việc có hai Tề Tiểu Tô, một người mười ba tuổi và một người mười tám tuổi đã trưởng thành.



“Ý anh nói là, sau khi trở về em phải cố gắng hết sức để đi theo quỹ đạo đã có, ví dụ: dù Trần Đông có hành hạ em thế nào, em cũng không thể phản kháng lại bà ta, vẫn phải chịu đựng giữ im lặng như trước kia?”



Tề Tiểu Tô chớp mắt liên tục.



Bây giờ cô thực sự không dám tưởng tượng trước kia làm thế nào mình có thể chịu đựng được, nhỡ đâu lần này trở về cô không nhịn được, đạp chết bà ta thì làm sao?



Vệ Thường Khuynh nín cười nhìn cô, anh cốc lên đầu cô và nói: “Em ngốc đấy à, mụ bắt nạt em, em không thể đánh lại nhưng ít nhất cũng phải biết tránh thoát chứ. Chỉ cần không thay đổi quỹ đạo thời gian thì mấy chuyện nhỏ vẫn có thể làm được. Vả lại, một lần vượt thời gian nhiều nhất chỉ có thể đi ba ngày, sau ba ngày em nhất định phải trở về.”



“Vậy sao em có thể đưa cho anh trai tiền? Có thể mang tiền về không?”



“Không được.” Vệ Thường Khuynh không biết phải nói gì với cô: “Sau khi về, em chỉ có thể tự nghĩ biện pháp thôi.”



“Nếu sau ba ngày không làm được thì sao?”



“Vậy phải trở về, để Hệ thống nghỉ ngơi ba ngày rồi lại tiếp tục đi thêm lần nữa. Nhưng làm như thế sẽ tiêu tốn rất nhiều năng lượng, nên tốt nhất là em cố gắng tranh thủ hoàn thành được trong ba ngày đó thì hơn.” Mặc dù rất khó, nhưng đây đúng là một cơ hội rất lớn để thay đổi vận mệnh. “Đó là bởi vì Hệ thống điều tra ra được, sau khi Đổng Ý Thành gia nhập đội ngũ biên chế đặc biệt kia thì không còn dấu vết của anh ta nữa, anh ta chết rồi… Có thể chết rất lặng lẽ, không hề ảnh hưởng đến người nào, làm tăng thêm một lỗ hổng trong hệ thống, mặc dù Hệ thống không thể giúp thay đổi vận mệnh của chủ nhân và kí chủ, nhưng có thể cưỡng chế tạo ra cơ hội đối với người khác, chúng ta có thể bắt lấy sơ hở này để cứu Đổng Ý Thành.”



“Thế nhưng nếu cứu được anh ấy thì số mệnh sau này của anh ấy sẽ rất khác và hẳn là sẽ kéo theo sự thay đổi vận mệnh của những người khác nữa.”



Vệ Thường Khuynh nhìn cô đầy nghiêm nghị, anh nghiêm túc nói: “Cho nên anh muốn xác nhận một vấn đề khác với em. Em có chắc, Đổng Ý Thành đáng để em cứu không? Cứu anh ta xong, em có thể thuyết phục được anh ta trong năm năm này cố gắng im lặng, cố gắng không xảy ra xung đột với người khác, không gây tổn thương cho người khác, cũng không cứu người, cố gắng thờ ơ với tất cả để sự thay đổi đạt đến nhỏ nhất không?”




Hay anh vốn chẳng quan tâm đến việc tình cảm giữa anh và cô sẽ bị hiệu ứng cánh bướm làm thay đổi? Với cá tính ngang ngược cùng với sự chiếm hữu của anh, rõ ràng anh phải đặc biệt nhắc nhở cô về điểm này mới đúng chứ.



Giây phút này, Tề Tiểu Tô chợt cảm thấy mình còn chưa thật sự hiểu người đàn ông này.



“Chuẩn bị xong chưa?”



Vệ Thường Khuynh rửa tay xong đi ra, đối mặt với ánh mắt phức tạp của cô, anh còn tưởng cô vẫn còn hơn lăn tăn nên đi tới, xoay người hôn lên trán cô một cái, anh nói: “Đã quyết định thì không cần do dự, cứ kiên định mà làm thôi.”



“Ừm.”



Đúng vậy, dù sao cũng đã quyết định rồi mà.



Tề Tiểu Tô nhắm mắt lại.



“Đi thôi.”



Cơ thể của Tề Tiểu Tô trong lòng anh hơi rung lên, sau đó nhạt dần, chỉ chớp mắt sau cô đã biến mất.



Trong lòng Vệ Thường Khuynh bỗng trở nên trống rỗng.



Anh thấy không quen chút nào, có một cảm giác bối rối chưa bao giờ xuất hiện đang tràn ngập tim anh. Anh siết chặt nắm đấm, lê thân thể cứng đờ bước từng bước lên tầng trở về phòng, nằm trên giường, kéo cao chăn lên và nhắm mắt lại.



Ý thức của Tề Tiểu Tô rất mơ hồ, cô hoảng hốt tỉnh lại, dường như có ai đó đang muốn giật lấy đồ vật cô đang ôm trong lòng.