Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 598 : Tình yêu mà cô không biết tới

Ngày đăng: 04:19 30/04/20


Bây giờ cô Lại giúp đỡ cô thì chắc chắn sau này cũng sẽ thỉnh thoảng tới tìm cô, muốn tiếp tục quan tâm giúp đỡ cô đúng không?



Nhưng theo quỹ đạo thì cô không thể nhiều lần gặp cô Lại được, phải làm sao để thuyết phục được cô ấy không liên hệ với cô từ hôm nay trở đi?



Cô sợ chẳng chóng thì chày, cô Lại cũng sẽ vì cô mà cãi nhau với Trần Đông.



Tề Tiểu Tô nghĩ nát óc.



Chuyện này thực quá khó.



Vừa mới để người ta giúp một chuyện lớn, quay đi quay lại đã nói xin lỗi, sau này coi như chúng ta không quen biết à?



Dù cô đã từng giải quyết rất nhiều chuyện nhưng giờ cũng cảm thấy không biết mở miệng nói thế nào.



“Sao thế? Sao lại cứ nhăn nhó hết lại vậy.” Cô Lại vuốt tóc cô, buồn cười hỏi. “Cháu cứ yên tâm để thứ này ở chỗ cô, cô nhất định giữ thật kỹ.”



Tề Tiểu Tô của lúc này vẫn để mái tóc dài nặng nề. Trước kia mẹ cô thường giúp cô chải kiểu tóc đuôi ngựa rất đẹp, trong nửa tháng vừa qua cô không có tâm tư quan tâm đến tóc tai nên tóc mái cũng dài ra nhiều, sắp chạm đến mắt rồi. Năm đó cô bé ngốc Tề Tiểu Tô kia không hề quan tâm đến chuyện này.



“Không phải vấn đề này ạ. Cô Lại, đúng là cháu định nhờ cô cầm giúp tờ giấy cầm đồ này, năm năm sau cháu sẽ đến tìm cô xin lại.” Tề Tiểu Tô đưa tờ giấy cầm đồ cho cô Lại, tờ giấy này cần một người giúp cô cất giữ đến năm năm sau, có lẽ sẽ không mất được, sau khi trở về Hệ thống Tiểu Nhất sẽ giúp cô đi tìm.



“Chờ cháu tới mười tám tuổi? Được chứ.”



Cô Lại cầm lấy tờ giấy cất vào trong túi, cô tiếp tục nói: “Về nhà cô sẽ cất đi.”



“Vâng, còn nữa, cô Lại à, cháu còn có một chuyện muốn thương lượng với cô.” Tề Tiểu Tô hơi do dự, cuối cũng vẫn nói ra: “Sau này cháu sẽ không đến tìm cô nữa, cô cũng không cần tới tìm cháu, cũng đừng có va chạm gì với thím hai của cháu cả, năm năm sau cháu sẽ tới mời cô đi ăn cơm!”



“Hả?”



Cô Lại không hiểu.



Tề Tiểu Tô phải tốn bao nhiêu công sức mới thuyết phục được cô ấy, lúc cô Lại đi về vẫn còn không yên lòng.
“Ông ngoại…”



Tề Tiểu Tô khóc đến mức hai mắt đỏ ngầu.



“Tiểu Tô? Mày đứng ngốc ở chỗ này làm gì?” Tiếng nói của Tề Tông Bình vang lên gần đấy, Tề Tiểu Tô lập tức xoay người sang chỗ khác, nhanh chóng lau sạch nước mắt, hít mũi một cái rồi không để ý tới lão ta, chạy biến lên lầu.



“Con bé này đúng là không đáng yêu chút nào.” Tề Tông Bình cau mày, làu bàu.



Về đến nhà, cô vẫn bị Trần Đông mắng cho một trận. Tề Tiểu Tô rất giận mình hiện tại không thể giết bà ta!



“Được rồi, nó vừa đứng như trời trồng ở dưới nhà đấy.” Tề Tông Bình đi theo lên, liếc qua Tề Tiểu Tô rồi cau có nói với Trần Đông: “Đi làm cơm đi.”



Tề Tiểu Tô cố nhịn lại, cô muốn về phòng nhưng bị Trần Đông túm lại. “Mày còn định lười biếng à? Mau vào giúp tao đi!”



Cô nhịn!



Ngày mai phải ra ngoài hỏi xem khoản tiền kia đã chuyển tới nơi chưa, cô mới có thể yên tâm quay trở về tương lai.







Ở một thành phố nhỏ nào đó.



Một người thanh niên mặc bộ quân phục màu xanh lá, để đầu đinh, dáng người rắn chắc, làn da ngăm đen, gương mặt anh tuấn, vội vàng đi vào trong ngân hàng. Anh lấy thẻ rút tiền đến chỗ cây ATM thao tác, vẻ mặt hơi lo lắng.



Hạn cuối mà đối phương cho anh chỉ còn lại mấy ngày, nhưng anh không thể gọi được cho bố mẹ nên đành phải viết thư. Anh cũng không biết bọn họ có nhận được thư của anh không, hay là bố vẫn còn rất giận không chịu tha thứ cho anh, không muốn để ý đến anh?



Anh cũng không có điện thoại, trong bộ đội không dễ gọi điện thoại ra ngoài, càng không thể liên kết tin nhắn với thẻ ngân hàng, nên anh chỉ có thể thỉnh thoảng lại chạy ra ngoài kiểm tra xem đã có khoản tiền nào chuyển vào hay chưa.



Cắm thẻ vào máy, nhập mật mã, ấn nút kiểm tra số dư còn lại, Đổng Ý Thành bỗng trợn tròn mắt!