Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 608 : Dạy dỗ bông hoa trong quân đội
Ngày đăng: 04:19 30/04/20
“Tờ phiếu đó đang ở đâu?” Giọng của Đồng Xán đanh lại, đồng thời anh cũng đứng thẳng dậy.
Hàn Dư cũng đứng lên nhưng vẫn ở bên cạnh Tề Tiểu Tô. Tình hình sức khỏe của cô hiện tại không tốt lắm, vẫn còn rất yếu, tốt nhất không thể va chạm với người khác được.
Thời gian đâu mà nghe gã này nói năng linh tinh?
Cứ cầm đồ về đã, nói mấy thứ vớ vẩn này chỉ tổ lãng phí thời gian của chính mình.
Hai mẹ con nhà họ Vương cũng thay đổi sắc mặt khi thấy thái độ của bọn họ. Bà già Vương cao giọng: “Sao nào, chúng mày tính cướp đấy à?”
“Bảo sao mà lại mang người đến đây, nhưng mày có dẫn ai đến tao cũng đếch sợ đâu, có lý thì khắp thiên hạ cũng phải nghe.” Vương Thịnh Mãn bực bội: “Nhìn không ra đấy, mày còn nhỏ mà lòng dạ đã khó lường thế này. Mày nịnh hót cô giáo làm người bảo lãnh cho mày cầm đồ trong năm năm, thế mà một tí tiền cũng không nhả ra à! Trên đời làm gì có chuyện đẹp như thế?”
Tề Tiểu Tô thản nhiên nói: “Cho nên, các người muốn đòi tiền? Muốn bao nhiêu?”
Hai mẹ con Vương gia quay sang nhìn nhau một cái, cả hai cùng đồng thanh.
“Mười vạn!”
“Hai mươi vạn!”
Tề Tiểu Tô bật cười.
Mười vạn? Hai mươi vạn?
Coi tiền của cô là giấy đấy à. Mà dù tiền của cô có thực sự là giấy đi chăng nữa, cô cũng không đời nào cho bọn chúng một xu!
“Mười vạn, hai mươi vạn, được thôi, tôi cho.” Cô cười, nhìn ánh mắt hai mẹ con nhà kia sáng rực lên, cô nói tiếp: “Mang tờ cầm đồ ra đây đi.”
“Cô cho thật à? Cho bao nhiêu?” Vương Thịnh Mãn khẩn trương truy hỏi.
“Thì hai mươi vạn đó.” Tề Tiểu Tô nói, cô đánh mắt sang Đồng Xán.
Đồng Xán lập tức lấy ra một quyển ngân phiếu và bút, đưa cho cô.
Tề Tiểu Tô đi ra ngoài, dập điện thoại rồi nhìn đồng hồ.
Bên ngoài có mấy người hàng xóm chạy sang, đứng ngoài cửa tò mò nhìn vào trong, bị ánh mắt của cô quét đến đều lập tức chạy mất.
Tề Tiểu Tô đi tới bên cạnh dựa vào xe, chờ hai người họ.
Điện thoại của cô chợt vang lên, nhìn thông báo người gọi tới, cô nở nụ cười.
“A Khuynh.”
Vệ Thường Khuynh vừa gọi điện thoại vừa đi bộ trên con đường thẳng tắp trong quân đội, anh đã nhìn thấy tòa nhà màu trắng của Tư lệnh. Nghe thấy giọng nói của cô, lòng anh mềm xuống, anh hỏi: “Tinh thần như thế nào rồi? Em có nghỉ ngơi tốt không đấy?”
Tề Tiểu Tô lè lưỡi.
Trước khi anh đi đã dặn cô nhất định phải ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, nếu để anh biết cô chạy ra ngoài cả ngày trời, chắc chắn anh sẽ không tha cho cô mất.
Cô đang tính toán xem có nên nói dối hay không, thì nghe thấy ở đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ trong vắt.
“Vệ Thường Khuynh? Tư lệnh bảo tôi tới đón anh.”
Cô gái đứng trước mặt Vệ Thường Khuynh mặc một bộ quân phục màu xanh sẫm phẳng phiu, tóc ngắn gọn gàng, dáng người cao gầy rất cân đối, gương mặt xinh đẹp, giữa hai hàng lông mày là khí khái hiên ngang anh dũng, ánh mắt cô ta sáng lấp lánh như sao, nếu chấm điểm, vẻ đẹp của cô ta phải được tám, chín điểm.
Cô ta đưa tay phải ra với Vệ Thường Khuynh. “Tôi là Tần Yên Vũ ở bộ Tư lệnh.”
Vệ Thường Khuynh liếc nhìn chiếc huy hiệu trên vai cô ta: “Thiếu tá Tần.”
Trong điện thoại, Tề Tiểu Tô không nói gì thêm.
“Tư lệnh đang đợi anh, đi thôi.” Tần Yên Vũ nghiêng đầu, ra hiệu cho anh đi cùng với cô ta.
“Thật ngại quá, tôi còn cuộc điện thoại riêng chưa nói xong, Thiếu tá Tần đi trước đi, lát nữa tôi sẽ tự mình đến đó.” Vệ Thường Khuynh lạnh nhạt nói.