Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 63 : Thay đổi của tề tiểu tô
Ngày đăng: 04:12 30/04/20
“Tiểu Ô, cậu đến rồi à, mau đến đây xem hòn đá này.”
Ở khoảng trống phía trước, có gần mười người đang vây quanh một hòn đá màu tro đặt trên một chiếc bàn cà phê nhỏ chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán, một ông lão khoảng sáu tư sáu lăm tuổi mặc bộ quần áo rộng rãi kiểu Tôn Trung Sơn đang ngồi trên chiếc ghế mây cạnh đó, còn có một người phụ nữ khí chất cao sang khoảng ba lăm ba sáu tuổi đang nhẹ nhàng bóp vai cho ông ấy.
“Đây là Nghiêm lão, người bên cạnh là vợ ông ấy.” Bạch Dư Tây thấp giọng nói với Tề Tiểu Tô.
“Lấy vợ trẻ thế?”
Tề Tiểu Tô lườm Tô Vận Đạt một cái, “Cậu út, lời ông chủ Ô nói khi nãy cậu đã quên nhanh như vậy à?”
Chẳng phải đã nói là nghe nhiều nhìn nhiều nói ít đi sao? Người ta lấy vợ trẻ thì liên quan gì đến cậu chứ?
Tô Vận Đạt ngại ngùng, không dám nói gì nữa.
Bạch Dư Tây nhìn cô gái nhỏ dạy dỗ cậu của mình, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười. Không biết tại sao, anh cảm thấy chỉ mới vài ngày ngắn ngủi mà khí chất của Tề Tiểu Tô đã thay đổi rất nhiều, khác biệt rất rõ ràng so với lần trước bị mấy cô nữ sinh kia đuổi ở trường.
Anh rất tò mò lý do khiến cô thay đổi như vậy, nhưng lại không biết chính sự tò mò đó mới là nguyên nhân khiến anh cứ bị thu hút từng chút từng chút một, đặt cô vào trái tim mình, đến khi phát hiện sức nặng của cô quá lớn thì đã không thể thoát khỏi.
Ông chủ Ô nhanh nhẹn bước lên phía trước, Nghiêm lão liền nhìn thấy ba người vốn đi theo sau ông ta, bỗng cười với người phụ nữ đang đứng sau mình nói: “Hôm nay cơn gió nào thổi cậu chủ nhà họ Bạch đến chỗ tôi thế này.”
Bà Nghiêm nhỏ nũng nịu cười, “Đúng thế. Nghe nói Bạch thiếu làm giáo viên dạy tiếng Anh ở một trường cấp ba, bây giờ nhìn cũng ra dáng thầy giáo thật. Có điều, Bạch thiếu, cậu xác định là cậu làm thầy giáo sẽ không khiến các em nữ sinh không có lòng dạ nào để học hành đấy chứ?”
Bà Nghiêm nhỏ này nói chuyện thật sự hơi lẳng lơ.
“Ha ha, cô Tề khách sáo quá, đã đến đây là khách rồi.” Trong lòng bà Nghiêm nhỏ hơi khó chịu nhưng ngoài mặt lại không hề để lộ một chút nào, cầm hai ly rượu trên khay vừa được người làm mang ra, đưa cho Tề Tiểu Tô một ly, nói: “Cô Tề là bạn thân của Bạch thiếu à?”
Tề Tiểu Tô đón lấy ly rượu, khẽ lắc đầu rồi mỉm cười, giờ còn không cả nói chuyện nữa.
Bạch Dư Tây suýt chút nữa thì phì cười.
Bà Nghiêm nhỏ thầm nghiến răng, con nhóc thối tha này đúng là bình tĩnh đến mức khiến người khác chán ghét. Đến giờ cô ta mới quay sang Tô Vận Đạt đang đứng bên cạnh Tề Tiểu Tô.
Vừa nhìn một cái, cô ta cũng không tránh khỏi bị lóa mắt vì vẻ đẹp trai anh tuấn của Tô Vận Đạt, nhưng sau khi nhìn kĩ quần áo anh ta đang mặc trên người lại cảm thấy có chút đáng tiếc.
Haizz, chỉ là một gã nghèo đẹp trai mà thôi!
“Bà Nghiêm, chúng tôi có thể xem hòn đá kia không?” Tề Tiểu Tô thấy Bạch Dư Tây đang nói chuyện với Nghiêm lão, nhất thời không để ý đến việc dẫn cô qua xem hòn đá đó, tuy rằng rất chán ghét bà Nghiêm nhỏ này nhưng cô vẫn phải hỏi.
“Cô Tề cũng biết cược đá à?” Bà Nghiêm nhỏ uống một ngụm rượu rồi nhìn cô cười.
Tất nhiên là Tề Tiểu Tô không hiểu gì cả, nhưng cô có Hệ thống mà.
Vừa nãy Hệ thống Tiểu Nhất nói có mảnh vỡ áo giáp, cũng không biết liệu có khả năng nằm trong hòn đá kia không, nếu không sao mấy người này lại phải xoắn xuýt nghiên cứu như vậy? Nếu bên trong chỉ có ngọc thạch thì có lẽ bọn họ sẽ không bối rối thế đâu nhỉ?
Đang mải miết suy nghĩ thì trong đầu bỗng vang lên giọng nói đã nghe qua một lần của Vệ Thường Khuynh.