Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 644 : Em chặn ở phía sau - Không được tránh
Ngày đăng: 04:19 30/04/20
Lúc cô cúi người xuống, Đổng Ý Thành đột nhiên mở mắt ra.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Tề Tiểu Tô dừng động tác lại.
Đổng Ý Thành nhìn cô, chỉ nhìn cô như vậy, sau đó môi anh khẽ động đậy, nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Anh.”
Tề Tiểu Tô khẽ gọi anh.
Mắt Đổng Ý Thành đột nhiên sáng lên.
“Em là Tiểu Tô, em đến đưa anh về nhà.”
Nghe được lời này, Đổng Ý Thành hình như muốn nói gì đó, nhưng anh không chống đỡ nổi nữa lại ngất đi.
“Đi mau thôi, anh ta sắp không chịu nổi nữa rồi.” Hệ thống Tiểu Nhất sốt ruột nói.
Tề Tiểu Tô cố nuốt nước mắt lại, lập tức cẩn thận đưa anh vào chiếc giường trong không gian, đắp chăn cho anh.
“Đinh, có người đến rồi, hai người, một người trong đó cao một mét chín, có mang theo súng. Người còn lại cao một mét bảy ba, cũng mang theo súng, hai người đều đang trong trạng thái phấn khích do hít thuốc.”
Hệ thống Tiểu Nhất báo động trước.
Mà lúc này, Vệ Thường Khuynh cũng đã nghe thấy tiếng bước chân của đối phương.
Tề Tiểu Tô vội vàng thấp giọng truyền đạt lại lời của Hệ thống Tiểu Nhất cho anh. Con người ở trong trạng thái phấn khích do hít thuốc sẽ rất khoẻ, không có cảm giác đau đớn, nếu như thật sự phải đánh thì sẽ khó hơn trạng thái bình thường.
Vệ Thường Khuynh ra hiệu ẩn nấp, hai người nhanh chóng chia nhau ra, mỗi người đứng sát vào một bên cửa.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Tiếng nói chuyện của hai gã đó cũng truyền đến chỗ bọn họ rồi, bọn chúng không nói tiếng Anh, Tề Tiểu Tô nghe không hiểu. Nhưng cô có Hệ thống, có thể lập tức phiên dịch được.
“Lão M, tao mới vừa sờ đến đã không cho tao động vào rồi, đợi cái thằng oắt châu Á đó chết rồi, vậy không phải là phí hoài à? Dù sao thằng oắt đó cũng không khai ra cái gì cả, không bằng để tao chơi đi....”
“Mày đi đi, tao ở ngoài canh cho mày, chơi xong rồi nhớ kéo lại quần cho nó đấy, ha ha ha, có điều tao sợ mày còn chưa bắt đầu chơi thì nó đã toi đời rồi.”
“Nhanh, tiếp ứng!” Hàn Dư kêu lên, lao ra phía bọn họ.
Đúng vào lúc này, tiếng súng và tiếng xe vang lên ở phía căn cứ.
“Bọn chúng đuổi đến rồi!” Hoàng Tự hô lớn.
“Tiếp ứng, tiếp ứng, lập tức rút quân!” Hàn Dư và Đồng Xán dùng tốc độ nhanh nhất xông đến phía bọn họ, mỗi người cõng một nhà khoa học, xoay người chạy đi.
“Chặn ở phía sau!” Vệ Thường Khuynh hô to với Tề Tiểu Tô và Hoàng Tự, Lương Lệ.
Anh cõng Đổng Ý Thành trên lưng, thương thế của anh ấy quá nặng, không thể sang tay được nữa, tốc độ của anh cũng nhanh hơn người khác, phải nhanh chóng đưa Đổng Ý Thành lên trực thăng để bác sĩ cứu chữa.
“Rõ!”
Tề Tiểu Tô lập tức đáp một tiếng, rút súng, quay lại phía sau, cùng Lương Lệ và Hoàng Tự nổ súng với đám người đuổi theo phía sau.
Cô không có nửa điểm do dự, anh cũng không có.
Cô chặn ở phía sau, anh tiếp tục lao nhanh về phía trước.
Đoàng đoàng đoàng đoàng.
Phía sau, tiếng súng không ngừng vang lên giống như đang đánh vào trái tim Vệ Thường Khuynh, đây là quyết sách mà người làm tướng lĩnh như anh phải đưa ra, nhưng đó là người phụ nữ mà anh yêu thương nhất.
Đau lòng là việc khó tránh khỏi.
Anh chỉ có thể nhanh hơn, nhanh hơn nữa, đưa người lên trực thăng.
Việc bắn nhau nằm trong dự tính của Tề Tiểu Tô. Đây là lần đầu tiên cô trải qua trong đời.
Rất nhiều người đuổi đến, hỏa lực rất mạnh, bên mình chỉ có ba người.
“Nhất định phải chống cự được một lúc nữa, cho bọn họ thời gian!” Cô nghiến răng nói, tiếp tục nhắm bắn dưới sự nhắc nhở của Hệ thống Tiểu Nhất, tay đã bị chấn động đến tê dại đi rồi, nhưng không có thời gian để cho cô thả lỏng.
“Đinh! Đạn phía trước bên phải bắn tới, không được tránh! Xin ở nguyên vị trí!” Tiếng báo động trước của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên.
Tề Tiểu Tô đang định tránh đi lập tức cứng người lại, cô nghiến răng. Không được tránh cái quái gì chứ!