Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 647 : Trở về liền rắc thức ăn cho chó
Ngày đăng: 04:19 30/04/20
Trừ Đổng Ý Thành ra, những người khác đều tự đi xuống trực thăng.
Ngay cả Lương Lệ, cũng được Đồng Xán đỡ, cà nhắc cà nhắc đi xuống.
Hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu lên người bọn họ, ai ai cũng quần áo rách rưới bẩn không chịu nổi, trên mặt ai cũng có vết bẩn, nhưng bọn họ đều đi rất thẳng, ánh mắt cũng đều sáng ngời.
“Trời ơi....” Lúc Lợi Nam nhìn thấy hai nhà khoa học, trợn to mắt lên: “Bọn họ, bọn họ cứu được họ ra rồi!”
Bọn họ, bọn họ…
Thế này cũng trâu bò quá rồi đấy! Lợi Nam kích động không chịu nổi, hung hăng vỗ lên đùi mình đánh đét một tiếng, lại bị đau đến xoắn cả lại.
Anh ta lại ngu ngốc rồi.
Ở trong một hàng toàn những người đàn ông cao lớn, Tề Tiểu Tô vô cùng nổi bật.
“Tiểu Tô! Em gái! A Thành thế nào rồi?” Lợi Nam xông đến, Hoàng Tự và Hàn Dư khiêng Đổng Ý Thành, cả người anh đều đã được băng bó lại nhưng vẫn chưa tỉnh.
Trông thấy dáng vẻ của anh ấy như vậy, môi Lợi Nam run run.
“Tốt, tốt, anh biết tên nhóc này mạng dai mà, như thế này vẫn không chết được!” Anh ta cười ha ha, rồi nghiêng đầu, nhìn về phía Tề Tiểu Tô: “Em gái Tiểu Tô, mọi người thật...”
Nhưng vừa nhìn, anh ta đã thấy vết thương trên cánh tay Tề Tiểu Tô, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Em bị thương à?”
“Vâng, không sao, đã xử lý xong rồi.” Tề Tiểu Tô ngủ một giấc trên trực thăng, ngủ dậy ăn rất nhiều thứ, bây giờ tinh thần cũng đã tốt hơn nhiều.
Đương nhiên, vết thương vẫn rất đau, làm sao có thể không đau được? Cho nên vừa đứng lên, cô đã tựa thẳng vào người Vệ Thường Khuynh.
“Vương gia, Tiểu Tô bị thương rồi!”
Tề Tiểu Tô đỏ mặt, cái gì mà ông xã chứ, đồ mặt dày này.
“Miệng em đã rách ra rồi, anh còn...”
“Rách rồi càng phải hôn, hôn nhiều sẽ nhanh khỏi.”
Bác sĩ: “...” Anh ta vẫn chưa kết hôn đâu đấy nhé! Tại sao lại phát thức ăn cho chó ngay trước mặt anh ta thế này hả? Đúng là không chịu nổi mà.
Bôi thêm lần thuốc nữa cho Tề Tiểu Tô, lúc định băng bó lại, Vệ Thường Khuynh đã nhận lấy: “Để tôi.”
Bác sĩ nam trẻ tuổi băng bó cánh tay cho vợ anh ấy hả?
Xin lỗi nhé, anh thật sự không thấy vui vẻ gì về chuyện này đâu.
Mà lúc này, ông Sở và ông Đinh mới chia nhau ra mượn điện thoại của Lợi Nam, gọi điện về nhà.
Nhà ông Đinh không có ai nghe điện.
Nhưng một cuộc điện thoại của ông Sở lại khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều sục sôi lên.
“Ông, ông Sở? Thật sự là ông sao? Ông không sao chứ? Ông đang ở đâu?” Bà Sở kích động đến suýt nữa không cầm nổi điện thoại, bà ấy ấn loa ngoài, mọi người trong phòng đều có thể nghe thấy.
“Bố! Bố không sao đúng là quá tốt rồi!”
“Ông Sở, ông Đinh nhà chúng tôi thì sao?”
“Anh cả, anh về rồi à?”
Ông Sở suýt nữa bị những âm thanh này làm cho điếc tai, nhưng lúc này ông ấy lại cảm thấy ầm ĩ như vậy rất đáng quý.