Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 686 : Hai người này cũng có lúc giận dỗi

Ngày đăng: 04:20 30/04/20


Đổng Ý Thành và Vệ Thường Khuynh nhất thời cùng ngây ra.



Chuyện gì thế này?



Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Tổ tông, cô đang làm gì vậy?”



Trí tuệ cao cấp cũng không phân tích nổi những kiểu tâm tư nhỏ này của con gái, nhưng nó biết, sắc mặt của Thiếu soái đã lập tức cứng đờ rồi.



“Em phải đi lấy đồ, nên ngồi phía trước để chỉ đường.” Tề Tiểu Tô nói một câu.



Lợi Nam nhìn cô một cái. Em gái, nhà của thầy Hoàng, anh biết có được không hả? Trước đây Vương phi đều là do anh lái xe đưa đến đó đấy nhé!



Nhưng bây giờ nếu anh ta dám vạch trần cô, chắc anh ta sẽ không có kết quả dễ chịu gì. Thế nên anh ta chỉ đành sờ sờ mũi.



“Vậy em ngồi phía trước đi, nhớ thắt dây an toàn vào đấy.” Đổng Ý Thành chẳng chút nghi ngờ, lập tức quan tâm đến vấn đề dây an toàn, sau đó đi vòng sang bên còn lại ngồi vào ghế sau.



Còn Vệ Thường Khuynh lại hơi nheo mắt, kéo mở cửa ghế sau ngồi vào.



Họ đã cùng nhau ngồi chung xe nhiều lần như vậy rồi, đây lại là lần đầu tiên anh ngồi ở phía sau, nhìn cô ngồi ở phía trước. Hơn nữa suốt dọc đường, Tề Tiểu Tô gần như cũng không nói gì, có lên tiếng chẳng qua cũng chỉ thật sự giúp Đổng Ý Thành chỉ đường.



Bầu không khí trong xe, có lẽ cũng chỉ có Đổng Ý Thành là không cảm thấy có vấn đề gì, vì anh vốn cũng là một người tương đối trầm lặng ít nói.



Đến chỗ thầy Hoàng, Tề Tiểu Tô xuống xe trước, vội vã nói một câu: “Các anh không cần lên đâu, tự em lên lấy là được rồi, ở đây đợi em.”



Sau đó liền chạy đi.



Ba người đàn ông trong xe đều nhìn theo bóng lưng của cô.



Một lúc sau, Vệ Thường Khuynh mới nói với Đổng Ý Thành: “Cậu lên phía trước ngồi đi.”




Thế nên, Thiếu soái liền dứt khoát cầm chiếc túi của cô lên, đặt xuống chiếc ghế nhỏ dưới chân, sau đó dịch người qua, giơ tay định ôm cô vào lòng.



“Anh làm gì thế, cái túi này đắt lắm đấy, em tốn một vạn tám để mua nó đấy!” Tề Tiểu Tô khom người nhặt chiếc túi lên, lại một lần nữa đặt vào giữa hai người, cũng không thèm nhìn anh, chỉ phủi phủi những hạt bụi căn bản không nhìn thấy trên chiếc túi, vừa nói: “Đặt xuống dưới sẽ làm bẩn mất, anh đừng động vào nữa.”



Sau đó cô liền mở chiếc hộp trong tay ra, người chồm về phía trước, cực kỳ thích thú hỏi hai người ngồi phía trước: “Hai anh xem, có phải rất đẹp không? Hạ lão chắc sẽ thích lắm nhỉ?”



Vệ Thiếu soái bị bỏ qua một bên, đáy mắt thật sự đã u ám lắm rồi.



Cô nhóc này vẫn đang giận anh, điều này anh thật sự có thể nhìn ra. Nhưng tại sao chứ? Vì tối qua anh không về nhà à? Nhưng trước đây có lúc anh có việc cũng thỉnh thoảng có lúc không về, nói với cô, cô đều không tức giận gì cả mà.



Vì anh nói đùa nói bản thân ra ngoài đã đến mấy chỗ mua vui sao?



Hình như không phải, trước khi nói câu này lúc một mình cô ngồi trên bệ cửa sổ hình như tâm trạng đã có chút bất thường rồi.



Vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ?



Nhưng suốt trên đường, Tề Tiểu Tô cũng không cho anh cơ hội để hỏi rõ ràng. Cô cùng Lợi Nam và Đổng Ý Thành nói chuyện hết sức vui vẻ, cứ như triệt để quên mất sự tồn tại của anh vậy.



Lúc xuống xe, Vệ Thường Khuynh có chút cáu kỉnh.



Cảm giác này anh có chút không chịu nổi nữa.



Nơi Hạ lão tướng quân ở quả thật có hơi xa một chút. Lúc họ đến đã gần sáu giờ bốn mươi rồi. Đó là một căn nhà cũ, trong hẻm.



Tề Tiểu Tô gọi điện thoại cho Hạ Dư Hoành, nhưng người ra ngoài ngõ đón họ lại là An Tử Khê.



“Bây giờ Dư Hoành không đi được, tình hình có chút nằm ngoài dự liệu.” An Tử Khê nhìn thấy Tề Tiểu Tô liền nói.