Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 693 : Không còn cần ông nữa
Ngày đăng: 04:20 30/04/20
“Vừa rồi hình như anh ném trúng người ta rồi.” Cô thè lưỡi đáng yêu. Trong lòng có một cảm giác nhẹ nhõm thoải mái, quả nhiên, ghen tuông không dễ chịu chút nào.
Sau này xem như cô cũng đã rút ra được một bài học, không thể tùy tiện ghen tuông nữa.
“Ừm hừ.”
Biết cô đang ghen, ngược lại tâm trạng của Vệ Thường Khuynh lại rất tốt. Nhưng về việc cô suy đoán lung tung không tin tưởng bản thân như vậy, anh lại cảm thấy cần phải trừng phạt cô một chút mới được.
Nhưng bây giờ không phải lúc.
“Chúng ta mau vào nhà đi, lạnh quá.” Tề Tiểu Tô chủ động vòng tay ôm lấy cánh tay anh.
“Chắc Hạ lão và mọi người đều đang đợi chúng ta về ăn cơm đấy.”
Tề Tiểu Tô trừng to mắt, tiêu rồi, quên mất chuyện này, bây giờ chắc cũng đã nhập tiệc rồi nhỉ?
Quả nhiên, lúc họ trở về, trên bàn ăn đã bày đầy thức ăn và ly rượu, tất cả mọi người đều chưa nhập tiệc.
“Được rồi, được rồi.” Hạ lão tướng quân đứng dậy: “Vào bàn đi.”
Tề Tiểu Tô cảm thấy rất xấu hổ, lặng lẽ cấu vào eo ai đó một cái.
“Tại anh hết đấy.”
Vệ Thường Khuynh nắm lấy tay cô cùng ngồi xuống, khẽ nói: “Tại anh? Tối nay trở về sẽ tính rõ ràng với em.” Còn không biết xấu hổ trách anh sao? Trước đó khiến tâm trạng của anh bứt rứt khó chịu, nghẹn uất trong lòng, cảm giác này trước nay chưa từng có, đây không phải đều tại cô sao? Còn dám đổ thừa cho anh.
Nếu không phải ở đây không tiện, nếu không phải trước đó đột nhiên phát hiện có người nhìn lén, anh đã không nhịn được nữa mà ăn cô luôn rồi.
“Hạ Trân Anh và Hạ Ni Ni đâu?”
An Tử Khê không kịp ngăn cô.
Ôn Vân trước khi uống rượu tuyệt đối sẽ không dám hỏi mấy vấn đề này, nhưng bây giờ cô đã hơi say rồi.
Tề Tiểu Tô cũng nhìn sang Hạ lão tướng quân.
Số quà đó cô cũng rất hiếu kỳ, chẳng qua đó là chuyện riêng của người khác, cô không muốn hỏi mà thôi. Sau khi nghe câu hỏi của Ôn Vân, nụ cười trên mặt Hạ lão tướng quân cũng chợt tắt, ông thở dài một hơi, lưng tựa ra sau ghế, giơ tay che mắt.
Ôn Vân có chút lúng túng, cũng ý thức được việc bản thân không nên hỏi vấn đề này.
Nhưng lời cũng đã thốt ra rồi, cũng không còn cách nào khác nữa.
Mãi một lúc sau Hạ lão tướng quân mới bỏ tay xuống, đôi mắt đỏ bừng, nói: “Đó là di vật của các chiến hữu từng vì ông mà hi sinh.”
Cái gì?
Mọi người đều sững sờ.
“Những thứ này, ông đều cất giữ rất cẩn thận, để ở nhà thờ họ của Hạ gia. Mấy năm nay, bọn họ sợ sau khi ông ra ngoài sẽ không trở về nữa, lúc ông đi họ đã liều mình khuyên ông để những thứ này ở lại đó. Không ngờ hôm nay lại đưa đến đây tặng.”
Mấy người khác nghe xong vẫn còn đang cảm thấy lờ mờ, Vệ Thường Khuynh đã nhàn nhạt nói: “Chắc là ý của Hạ Nông.”
“Phải.” Hạ lão tướng quân sững sờ quay sang nhìn anh: “Sao cậu biết?”
“Năm xưa ông muốn rời khỏi Hạ gia, họ vẫn cần dựa vào danh vọng của ông, nên mới miễn cưỡng giữ những thứ này lại. Bây giờ Hạ Nông đưa số đồ này đến đây mục đích rất rõ ràng, chính là muốn nói với Hạ lão tướng quân, Hạ gia nay đã không cần ông nữa rồi.”
Câu nói của Vệ Thường Khuynh khiến Tề Tiểu Tô và mọi người đều cảm thấy có chút lạnh lùng vô tình, sao anh có thể nói thẳng tuột ra như vậy chứ?